"Một?" Tôi hỏi, lo lắng.
Trong thời khắc căng thẳng này, tôi đã không nghĩ gì đến chuyện sẽ xảy
ra với Malcolm, người sống sót duy nhất trong những Người chào đón. Tôi
nhìn ông ấy tự tháo những ống cáp nối với mình và bước xuống. Đôi chân
của ông ấy, đã không dùng tới hàng năm trời, ngay lập tức khuỵu xuống.
Ông ấy nhìn thẳng vào mắt tôi. Ông có lẽ gấp ba lần tuổi tôi, nhưng ánh
nhìn lác lối và mông lung như một đứa trẻ.
Giọng của Một vang lên trong tai tôi: "Đừng lo về ông ấy. Ông ấy sẽ ổn
thôi".
Đó cũng là lúc cơn đau ập tới.
Tôi bị kéo trở lại khoảnh khắc Hilde chết, cú bắn từ khẩu súng của tên
Mogadorian tạo một lỗ sâu hoắm trên ngực bà ấy ngay trước mắt tôi. Hilde
gục xuống tư thế quỳ ngay trước mắt tôi.
Đỏ, da cam, và màu tím bao phủ tầm nhìn của tôi. Mọi thứ trở nên
nhanh hơn, ầm ĩ hơn trước đây, thình thịch và ù ù. Những ý nghĩ của Một
như gào thét lên bên trong tôi một lần nữa: Không, bà ấy không thể, chúng
không thể làm vậy. Đó là lỗi của mình, mình đã thất bại. Làm sao mình lại
có thể như thế? Chúng sẽ trả giá, chúng ta sẽ khiến chúng trả giá. Tôi lại
cảm thấy nó, cảm giác như xé toạc bên trong tôi. Ồ đúng thế, đúng đó, nó là
như thế, thật đơn giản. Sàn nhà bắt đầu rung lắc, một chấn động mạnh phát
ra từ dưới chân tôi nhưng nó cũng phát ra từ bên trong tôi và tim tôi như hát
lên đúng thế, chúng sẽ trả giá, chúng SẼ trả giá, những bức tường của căn
chòi bắt đầu rung lên và tôi giậm mạnh chân xuống. Một làn sóng năng
lượng bắn xuyên qua sàn nhà. Đó là một sức mạnh lớn hơn tất cả những gì
tôi từng có, và nó như cuộn trào trong chúng tôi và phóng ra bên ngoài.
Qua tầm nhìn mờ ảo của mình tôi thấy những bức tường của căn chòi nổ
tung, tôi thấy bốn tên lính Mogadorian bị thổi tung khỏi tầm nhìn bởi một