HÀNH TRÌNH TÌM KIẾM SAM - Trang 9

Marco cho tôi một chỗ ở đây, đầu tiên là để phục hồi và giờ là để làm

việc tình nguyện mà không hỏi một câu nào. Tất cả những gì chú ấy trông
chờ được đáp lại là tôi làm công việc của mình và hoàn thành cùng mức độ
công việc như những người khác.

Tôi chả biết chú ấy đã nghĩ ra câu chuyện nào trong đầu mình về tình

trạng của tôi. Tôi chỉ có thể đoán rằng Marco hẳn đã đoán đúng về việc
Ivan chính là kẻ đã làm thế này với tôi, dựa trên sự thật là Ivan đã biến mất
vào cùng ngày tôi gặp nạn mà không nói lời nào với bất cứ ai ở khu trại. Có
lẽ sự rộng lượng của Marco là bởi sự thương hại. Có lẽ chú ấy chả biết
chính xác điều gì đã xảy ra, nhưng chú ấy biết tôi đã bị bỏ rơi bời chính gia
đình mình. Và dù Marco đúng ít hay nhiều, tôi chả bận tâm với việc chú
đang thương hại tôi.

Vả lại, điều buồn cười về việc bị bỏ rơi bởi chính gia đình mình, bởi

chính giống loài của mình?

Tôi chưa bao giờ thấy hạnh phúc hơn thế này.

Nâng cấp cái giếng trong làng là một công việc nặng nhọc, nhàm chán,

nhưng tôi có lợi thế mà những người khác không có. Tôi có Một. Tôi nói
chuyện với cô ấy suốt thời gian làm việc, và dù các cơ căng cứng và cái
lưng mỏi rã rời, thời gian cứ trôi như bay.

Phần lớn thời gian cô ấy tạo động lực bằng cách châm chọc tôi. "Cậu

đang làm sai cách đó". "Cậu gọi đó là trát vữa?" "Nếu tớ mà có một cơ thể,
giờ tớ đã hoàn thành việc đó rồi đấy". Cô ấy chế giễu sự cố gắng của tôi,
ngả ngốn như một quý cô đang nghỉ ngơi tắm nắng ở ngoài rìa công trường.

Cậu muốn thử làm chứ? Tôi hét lại trong tâm trí mình.

"Không thể làm được", cô ấy nói. "Không muốn bị gãy móng tay đâu".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.