HÀNH TRÌNH TÌNH YÊU - Trang 440

Đúng lúc đó, mặt trời, vốn bị mây che khuất một phần, quyết định ló ra, tỏa
sáng rạng rỡ qua những rặng cây và bao phủ vạn vật bởi những tia nắng
lốm đốm. Xa xa, bên kia những rặng cây, Dora có thể trông thấy làn nước
lấp lánh. Mùi dương xỉ lan tỏa tới mũi cô, có lẽ vì cô đã giẫm phải chúng.
Cô ngập ngừng một vài giây, đợi Tom nhìn thấy cô. Bây giờ, khi đã lại gần
hơn, cô nhận ra anh có vẻ thực sự căng thẳng. Anh bắt đầu bước qua bước
lại sau khi tiếng nhạc đã vang lên. Cô ho khẽ, và anh ngẩng lên.

“Chào cô!” Anh nói, nhẹ nhõm thấy rõ khi thấy cô nhưng không cười.
“Vậy là cô đã đến được đây?”

Cô bối rối khi thấy sự lo lắng của anh. “Vâng. Cái trò đi tìm kho báu này
quả là một ý tưởng hay ho. Vẫn còn khá sớm để ăn trưa, đúng không?” Cô
ý thức được rằng mọi thứ giữa họ không còn như trước và phải cố gắng lắm
cô mới có thể cư xử thân mật với anh như bình thường.

“Không sớm lắm đâu. Tôi không chắc mất bao lâu cô mới tới được đây.”

Cô cười. “Mấy cái gợi ý đó khá dễ.”

“Nào, ngồi đi. Tôi phải đào một thứ.”

“Đào?”

“Ừm.” Anh nhổ cái xẻng đang được cắm trên mặt đất lên, đi tới chỗ những
cái cây đứng san sát nhau nhất và bắt đầu đào. Cuối cùng anh lôi lên một
chai sâm panh. Anh mang nó lại.

“Bố tôi cứ nói đi nói lại về những cuộc picnic truyền thống, khi cô chôn
sâm panh từ ba ngày trước để ủ lạnh nó. Tôi mới chôn chai rượu này sáng
nay, nhưng nó đã lạnh sẵn khi tôi chôn nó, vì vậy sẽ ổn thôi.”

Dora ngồi xuống tấm thảm, cảm thấy hơi ngại ngùng. Tom lấy ra một cặp
ca i-nốc từ cái giỏ. “Tôi mua chúng ở Ấn Độ, hồi tôi đi với trường. Họ bán
chúng theo cân.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.