HANIA - TÌNH YÊU CỦA TÔI, NỖI BUỒN CỦA TÔI - Trang 102

8

M

ột buổi sáng sau đó vài ngày, những tia nắng đầu tiên của ánh bình

minh đỏ rực lọt qua trái tim khoét trên cửa sổ chiếu thẳng vào phòng đánh
thức tôi dậy. Ngay lát sau, ai đó đã gõ vào cánh cửa và qua lỗ hổng màu
hồng xuất hiện khuôn mặt không phải của nàng Zosia Mickiewicz đang cúi
xuống đánh thức chàng Tadeush

[8]

, cũng không phải khuôn mặt Hania của

tôi, đó là khuôn mặt đầy râu ria của ông Wach, một người canh rừng, với
giọng ồm ồm, gọi lớn:

— Cậu chủ ơi!
— Cái gì thế?
— Lũ chó sói đang đuổi theo một con sói cái ở vùng bụi cây rậm rạp

Pohorowe. Ta phải ra đó nhử chúng.

— Chờ một chút nhé!
Tôi trang bị cẩn thận, cầm theo khẩu súng săn và một con dao, bước ra

cửa. Ông Wach đứng đó, ướt sũng sương sớm với khẩu súng một nòng dài
đã hoen gỉ trên vai - khẩu súng có lẽ chưa bao giờ bắn trượt viên đạn nào.
Buổi ban mai còn quá sớm, mặt trời chưa mọc và mọi người còn chưa đi
làm, gia súc cũng chưa ra đồng. Bầu trời ánh lên màu xanh biếc, hơi hồng
và óng vàng ở phương đông, còn phía tây vẫn nhợt nhạt. Mặc dù vậy ông
già vẫn tỏ ra rất vội.

— Tôi thật khốn khổ với con ngựa già. Chúng ta sẽ đi đến chỗ các

hang hốc. - Lão nói.

Chúng tôi leo lên ngựa và phóng đi. Ngay sau khu nhà kho, một con

thỏ rừng nhảy vượt qua đường trước mặt chúng tôi, phóng thẳng vào đồng
cỏ, để lại những dấu chân màu đen thẫm trên mặt cỏ đâm sương như rắc
bạc. Lão già kêu:

— Mèo nhảy qua đường! Sao lại xúi quẩy thế không biết!
Sau đó tiếp thêm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.