HANIA - TÌNH YÊU CỦA TÔI, NỖI BUỒN CỦA TÔI - Trang 99

Tôi đã tách mình khỏi đám người cùng đi và ngồi lại trên một chiếc

ghế ngoài vườn cây, còn mọi suy nghĩ đang gầm réo trong đầu giống như
cả một bầy chùn đang náo loạn. Một sự đau đớn và thất vọng điên cuồng đã
chế ngự tôi. Tôi cảm thấy sống giữa gia đình mình, giữa những trái tim
nhiệt thành đầy thương yêu, tôi chỉ là kẻ cô đơn; cả thế giới đối với tôi sao
trống rỗng, sao cô đơn đến vậy, bầu trời trên đầu tôi sao lại dửng dưng như
vậy trước nỗi đau của con người, và mặc dù không muốn, một ý nghĩ cứ
thống trị trong tôi, chiếm lĩnh tất cả mọi ý tưởng và bao phủ bằng tấm màn
tĩnh lặng ảm đạm của mình. Tên của ý nghĩ đó: cái chết! Còn sau đó: giải
thoát khỏi vòng tròn lầm lỗi và chấm dứt mọi tổn thương, và đó sẽ là giải
pháp cho toàn bộ tấn hài kịch đáng buồn, và cắt đứt mọi sợi dây đau thương
trói buộc tâm hồn, và sẽ là sự yên nghỉ sau nỗi nhọc nhằn. Ôi chao! Đó
chính là sự yên nghỉ mà tôi hằng mong ước, một sự yên nghỉ tối tăm, sự
yên nghỉ trong hư vô, song thật yên tĩnh và vĩnh hằng!

Tôi như một người chìm trong cơn ác mộng đầy nước mắt, sự đớn đau

và những giấc chiêm bao. "Hãy nhắm mắt lại đi! Nhắm mắt lại đi! - tôi
thầm nghĩ - nhắm mắt lại với bất cứ giá nào, thậm chí bằng cái giá của cuộc
đời mi". Sau đó từ trong những đám mây xanh da trời khổng lồ đầy vẻ
thanh bình, nơi mà niềm tin thời thơ ấu xưa kia của tôi thường quay về trú
ngụ, bỗng chợt một ý nghĩ bay đến và đậu lại trong đầu óc tôi như một chú
chim nhỏ. Ý nghĩ đó được gói gọn trong có ba từ: Biết đâu đấy?

Đó là vòng tròn mới mà tôi vướng vào do sức mạnh của một thực tế

khắc nghiệt. Chao ôi! Tôi đang rất mực đau đớn, còn ở đằng kia, trên lối
mòn bên cạnh, vẳng đến tai tôi những lời nói vui tươi hoặc giọng khẽ
khàng của hai kẻ trò chuyện thì thầm, xung quanh tôi những đóa hoa ngào
ngạt tỏa hương, trên cành cây lũ chim ríu rít gọi nhau về tổ, trên đầu tôi là
bầu trời tuyệt đẹp, đỏ rực ráng hoàng hôn: tất cả mọi thứ đều yên bình,
hạnh phúc, chỉ riêng mình đau đớn và với hai hàm răng nghiến chặt, tôi
đang muốn chết giữa cuộc đời nở hoa.

Bỗng nhiên tôi run bắn cả người: phía trước tôi nghe sột soạt tiếng váy

phụ nữ. Tôi ngước lên: đó là nàng Lola. Nàng có vẻ trầm lặng một cách
khó hiểu và cũng dịu dàng, nhìn tôi với sự cảm thông, mà có lẽ hơn cả sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.