Giản Mạt nhẫn nhịn bụng dưới đang đau đớn, cắn răng đi theo, tuy nhiên
chỉ đi được vài bước, sắc mặt cô đã tái nhợt như tờ giấy, trán cũng rịn ra
một tầng mỏng mồ hôi lạnh.
Tiếng "loảng xoảng" vang lên, đèn phòng phẫu thuật sáng lên.
Giản Mạt tựa ở trên tường, tay vịn bụng dưới, ra sức cắn môi...
Cô không thể ngã xuống, cô không thể ngã xuống... Cô không thể ngã
xuống!
Giản Mạt nhắc nhở chính mình từng lần một, dường như, chỉ có làm như
vậy mới khiến cảm giác giày vò ở bụng dưới dịu đi một chút?
"Mạt Mạt?"
Có thanh âm êm ái vang lên bên cạnh, Giản Mạt nghiêng đầu nhìn, thấy
Tô Quân Ly.
Bởi vì lần trước đụng mặt Tô Quân Ly một lần ngay trong bệnh viện, lần
này hai người cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Tô Quân Ly đi nhanh tới, sắc mặt nặng nề liếc nhìn đèn phòng phẫu
thuật đã sáng, mới hỏi: "Là bác gái sao?"
Giản Mạt mím chặt môi, gật gật đầu.
Tô Quân Ly lập tức nhíu mày, "Yên tâm đi, bác gái nhất định sẽ không
có chuyện gì..."
Khóe miệng Giản Mạt cong lên cay đắng, cô không muốn đối mặt, thế
nhưng, cô lại biết rõ... kết quả!
Môi, mím lại càng chặt.