Cố Bắc Thần nghiêng đầu nhìn Giản Mạt, nữ nhân này đúng thật là khó
hiểu, vừa lúc nãy còn ở dưới thân hắn kiều mỵ lên đỉnh....Nhưng bây giờ lại
thở dài xác thực có chút không giống cô chút nào.Chuyện lúc trưa, Cố Bắc
Thần không muốn hỏi, có thể thấy rõ ràng Giản Mạt tâm tư rất nặng nề,
nhưng hắn vẫn nghiêng mặt nói, “Từng có ai nói với em, cảm xúc của một
người rất dễ dàng ảnh hưởng đến người bên cạnh hay không?”
Giản Mạt nghiêng đầu nhìn Cố Bắc Thần, có chút ngượng ngùng nói,
“Thở dài không phải là một loại cảm xúc, nó chỉ giống như muốn đem uất
ức tích tụ ở trong lòng gỡ ra, sau đó liền không còn chuyện gì.”
“Vậy nói thử xem có cái gì uất ức?” Cố Bắc Thần đem máy tính gấp lại
để sang một bên, đáy mắt chăm chú nhìn Giản Mạt.
Trong lòng Giản Mạt biết, chuyện buổi trưa Cố Bắc Thần không hỏi
không phải biểu hiện là hắn không chú ý đến, ngữ khí của hắn rõ ràng đang
thăm dò, không bằng chính mình trung thực nói ra vậy.
“Em có thể không uất ức được sao?” Giản Mạt bĩu môi, “Bây giờ người
tranh đoạt một dự án đều sắp biến thành cháu luôn rồi.” Nói đến cuối cùng,
cô có chút tức giận trực tiếp lướt qua mắt.
Cô không nói dối, ngày hôm nay đi tìm Sở Tử Tiêu bàn dự án thiết kế,
coi như sau này Cố Bắc Thần biết được chuyện ngày hôm nay, cô vẫn còn
có đường để thoát.....Chỉ là, cô không nói người kia là ai.
Cố Bắc Thần cánh tay chống ở bên tay vịn, mu bàn tay chống cằm nhìn
Giản Mạt, đôi mắt thâm thuý đen ngòm nhìn qua Giản Mạt, “Áp lực lớn
như vậy vẫn muốn tiếp tục công việc sao?”
Giản Mạt bất đắc dĩ nhướn vai, không muốn tiếp tục nói về đề tài này
nữa........Lo trước tính sau, huống hồ bây giờ tiền thuốc men của mẹ lại
tăng.