Đột nhiên, Giản Mạt cảm thấy trong lòng có một luồng khí ngột ngạt đè
nặng trái tim làm cô không cách nào hô hấp được, cũng không biết là do
thái độ của Cố Bắc Thần, hay là bởi vì hắn không từ chối lời nói của cô ban
nãy.
Trầm mặc một chút, Cố Bắc Thần mới mở miệng, "Trên cái thế giới này,
đừng nghĩ rằng mình thanh cao... Không có bất cứ người nào có thể nói
mình hoàn toàn sạch sẽ."
Giản Mạt không đáp, nhưng tai đã dựng lên... Chỉ là, đợi nửa ngày, cũng
không có nghe thấy tiếng Cố Bắc Thần nữa.
Cảm xúc bất mãn khiến cô liền hướng hắn mạo phạm mà "Cọ cọ cọ",
vốn là Giản Mạt có lời muốn hỏi, nhưng lại nghe thấy tiếng hít thở đều đều
của Cố Bắc Thần truyền đến.
Lời vừa tới miệng rốt cuộc Giản Mạt cũng nuốt xuống... Nghĩ đến đêm
hôm trước hắn cùng với mình canh ở phòng bệnh Lý Tiểu Nguyệt cả đêm,
cô thì ngủ còn hắn thì làm việc, hôm nay lại trở về trễ như vậy, rốt cuộc
cũng không đành lòng.
Giản Mạt không dám động, sợ đánh thức Cố Bắc Thần, cuối cùng vẫn là
duy trì tư thế bị hắn ôm mà nhắm mắt lại...
Bởi vì sự ôm ấp của Cố Bắc Thần quá mức quen thuộc, cũng bởi vì là
hắn nên mới an tâm, Giản Mạt rất nhanh liền rơi vào giấc ngủ.
Ngay lúc Giản Mạt truyền đến hơi thở đều đều có phần nặng nề, Cố Bắc
Thần chậm rãi mở mắt ra nhìn... Con mắt chim ưng ở trong bóng tối sắc
bén, như đang săn mồi, cũng dường như muốn cắn nuốt nó không còn một
mảnh.
Nghiêng đầu, Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt ở trong lòng hắn ngủ say,
trong lòng dị thường phức tạp... Cảm giác như vậy, nói không rõ chính là