. . . . . .
Trước cửa, trợ lý William đã lái xe đến cửa chờ anh.
Mắt thấy phía sau có người đuổi theo,mí mắt của William giựt giựt,
thức thời đi sang phía bên cạnh, mở cửa cho Lan Khê.
Cô gái nhỏ này, nhìn rất quen.
Lúc LanKhê chạy tới nơi, cô có chút do dự, liếc mắt nhìn vào bên
trong,một chiếc xe thương vụ to lớn bên trong giống như lmột chiếc hộp xa
hoa sang trọng, cái gì cũng có, bên trong còn có một người đàn ông anh
tuấn lười biếng và mệt mỏi dựa vào ghế ngồi, tự nhiên cô không dám bước
vào.
"Tiểu thư?" William cười gọi cô.
Tay Lan Khê nhẹ nhàng bấu vào cửa xe, không giải thích được hỏi
một câu: "Anh lái xe ở phía trước sao?"
William ngẩn ra, cười nói: "Dĩ nhiên!"
Lan Khê nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, vậy thì tốt.
Có người thứ ba ở đây, cảm giác bị áp bức sẽ không nặng nề như vậy
nữa. Côlên xe, William ở phía sau vẫn đang nhìn cô, quên nói với cô một
câu —— ghế lái và chỗ ngồi ở phía sau không thông nhau, có một vách
ngăn che lại, hiệu quả cách âm tương đối tốt.