Lan Khê cả kinh, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng bàn tay nóng
bỏng đó lại đột nhiên siết chặt tay cô hơn, rồi trong lúc cơ thể cô căng cứng
thì lại đột nhiên buông tay, Lan Khê thở phào một cái, nhưng chưa kịp
mừng rỡ thì đôi bàn tay đó đã ôm hông cô, kéo cô qua!
Lan Khê nóng lòng giữ chặt cái tay đang ôm eo cô, tim cô như đánh
trống! !
". . . . . ." Cô cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cô muốn vùng
khỏi anh.
"Đừng động đậy " giọng nói khàn khàn trầm tĩnh vang lên trên đỉnh
đầu, mang theo vẻ lười biếng ra lệnh, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mái
tóc mềm mại của cô, "Ngoài sau có cái bàn".
Trong bóng tối, thị giác mất đi hiệu lực, nên xúc giác và khứu giác
liền trở nên nhạy cảm hơn hẳn!
Lan suối cảm thấy cái ôm của anh vô cùng quen thuộc, hơi thở mạnh
mẽ của anh hòa lẫn với mùi thuốc lá, vô cùng nghiêm nghị, làm i cô không
khỏi run rẩy , nhắm chặt mắt lại,cô không muốn mình nhớ lại những hồi ức
đã qua nữa.
"Mộ tiên sinh. . . . . ." Xin tự trọng.
Giọng nói lạnh lùng của cô còn chưa kịp nói xong, đã cảm nhận được
hơi thớ ấm áp của anh ở trên cổ mình, hơi thở nóng bỏng đều đặn của anh
nhẹ nhàng phà vào cổ cô, khàn giọng nói: "Gầy thật?"
Mặc dù trước kia cô cũng gầy, nhưng không thể thấy rõ ràng như bây
giờ, cằm của cô nhọn hoắc, nhỏ nhắn mê hoặc lòng người, ôm cô như thế
này càng làm cho anh cảm thấy đau lòng.