—— Chỗ đó, người đàn bà đó, anh mặc kệ, anh còn lười phải thấy
nữa.
Cô trơ mắt nhìn anh lấy cái áo sơ mi và cà vạt từ tủ quần áo ra mặc
vào, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê đỏ lên, theo bản năng xoay mặt
không nhìn anh thay quần áo: "Chuyện liên quan gì tới tôi."
Tại sao muốn cô về chung anh ta mới chịu về? ?
Mộ Yến Thần xoay người, nhìn cô một cái, rồi lại rời đi, môi mỏng
nhẹ nhàng mím lại không chút biến sắc.
Trên giường, vang lên một tiếng “Ong Ong”.
Lan Khê nhìn sang, thấy cái màn hình điện thoại di động màu lam giá
trên trời của anh đangsáng lên, trên đó hiện lên một dãy số không có tên.
Cô ôm mình lại co rúc ở bên cạnh, quay mặt đi không nhìn anh.
Mộ Yến Thần đi tới nghe điện thoại, quần áo còn chưa mặc xong, lại
không thèm để ý tới việc cô có nhìn thấy cơ thể của anh không, ánh mắt
Lan Khê trở nên mơ hồ nhìn lồng ngực cường tráng và cơ bụng của anh,
đôi mắt trong sáng đá qua: "Anh làm gì mà cứ đứng trước mặt tôi thay đồ
hoài vậy!"
Mắt Mộ yến thần chợt lóe sáng, nắm lấy mắt cá chân của cô, nhìn
chóp mũi chảy đầy mồ hôi của cô, mất thăng bằng ngã nhào ở trên giường,
mái tóc đen nhánh xinh đẹp xõa ra trên khăn chải giường trắng tinh, môi
hồng răng trắng, quyến rũ vô cùng, trong nháy mắt đã làm bụng dưới của
anh gợi lên ngọn lửa khát vọng ,miệng đắng lưỡi khô đúng lúc đó điện
thoại di động lần nữa rung lên, kéo ý thức của anh trở về.
"Sao"
"Yến thần!" Một giọng nữ ngọt ngào mang theo lo lắng vang lên.