Ngay cả ngón tay của Lan Khê cũng run rẩy, không còn tí sức lực nào,
chỉ có thể để anh ôm vào ngực, nghe anh nói nhỏ.
Chu chu mỏ, khi cô dùng hết chút lý trí còn lại muốn cự tuyệt chỉ nghe
thấy anh khàn giọng hỏi: "Mấy giờ đi làm?"
Ánh mắt mê ly dần trở nên minh bạch, hơi mệt mỏi lại có vẻ hoảng sợ,
khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt như tờ giấy, cầm lấy điện thoại di động
của mình.
Mộ Yến Thần kéo cô về, cúi đầu khẽ hôn lên môi của cô: "Ngoan,
hôm nay xin nghỉ nhé."
"Mộ Yến Thần!" Cô kháng nghị, giọng nói hơi ám ách.
Ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần nhìn cô chăm chú, tốt bụng khẽ
hỏi: "Em xuống giường được không?"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê hiện lên vẻ khổ sở, đỏ mặt,
một mảng hồng hồng vô cùng xinh đẹp diễm lệ. Bên trên bờ mi thật dài của
cô vẫn còn dính nước mắt, sự mệt mỏi ùn ùn kéo tới, cùng kích tình trên
người chưa kịp rút đi vẫn còn hành hạ cô, cô nhẹ nhàng vùi mặt vào trong
ngực anh, trong nháy mắt vẻ nhu thuận mềm mại khiến người ta phải kinh
ngạc.
". . . . . . Đừng ép tôi, được không?" Một lát sau, ở trong lồng ngực của
anh, cô tủi thân thì thầm.
Cô đang rất mâu thuẫn.
Là người trưởng thành thì không thể tùy hứng giống như lúc còn nhỏ
nữa, kiểu yêu đương này giống như ma túy, một khi cô đã nghiện thì sẽ
không bỏ được.