người đuổi theo em xếp thành hàng dài, em hẹn hò với bọn họ mỗi người
một ngày, ngày nào cũng ôm ôm ấp ấp."
Trong lồng ngực tràn ra một dòng nước ấm, khiến Mộ Yến Thần một
phen hoảng hốt, một lúc lâu sau mới phản ứng kịp là cô cố ý chế nhạo.
Khóe môi tuấn dật hiếm khi cong lên như vậy, ngón tay thon dài nâng
mặt của cô lên tới cắn vào môi của cô một phát.
Một cái cắn này, ánh mắt đến gần, từng tia sáng nhỏ lấp lánh trong đôi
mắt, hai người nhìn nhau rồi cuối cùng không rời mắt ra được nữa.
"Chỗ của anh là khu vực ồn ào, em không muốn mỗi ngày phải qua
đó, hàng ngày anh cũng không có nhiều thời gian để đi với em. Ở đây có
cái chìa khóa em thường đặt ở phía trên mái hiên, thò tay vào là có thể lấy
được, nếu như lúc nào đó anh không có chỗ để đi. . . . . . Em sẽ chứa chấp
anh." Hàng lông mi của Lan Khê run rẩy, chịu đựng chua xót ở trong lòng,
cố làm vẻ hào phóng nói.
Lông mày Mộ Yến Thần đột nhiên nhảy lên!
——lời này của cô là có ý gì?
"Em chứa chấp anh?" Anh híp mắt lại, ngón tay đặt dưới cằm xinh đẹp
của cô, đầu ngón tay vuốt ve bờ môi của cô.
"Ừ, " Lan Khê đỏ mặt gật đầu, "Em sẽ chứa chấp anh."
Mộ Yến Thần chăm chú nhìn cô một lúc lâu, nhẹ nhàng phun ra một
câu: "Đây là phương thức em lựa chọn ở chung với anh?"
Khuôn mặt của Lan Khê trong nháy mắt càng đỏ hơn.
Nói không rõ ràng là do vẫn cảm thấy khổ sở, thậm chí là khó chịu,
trong lồng ngực cô đau đớn như thể bị một cơn sóng dữ càn quét, trong đôi