HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1236

Trong tiệm ăn, lời nói của anh làm cho sắc mặt Lan Khê trắng bệch,

dừng đũa lại, cô ngạc nhiên nhìn Kỷ Hằng, trong nháy mắt, cô cảm thấy
hình như anh ấy đã biết hết mọi chuyện rồi thì phải.

ẩn lịch sử tin nhắn

--- Trong lòng cô tràn đầy khiếp sợ.

Tay chân của cô đông cứng lại.

Kỷ Hằng bừng tỉnh nhìn cô, trong con ngươi xẹt qua một tia đau đớn,

để đũa xuống, cầm lấy tay cô: “Bây giờ em đừng đoán anh biết từ lúc nào,
Lan Khê, anh có biết thì cũng không có gì phải sợ đâu.”

“thật ra thì anh cảm thấy mình là người rất truyền thống, đi học rồi bắt

đầu công việc cũng làm từng bước một, tôn kính trưởng bối chăm sóc vãn
bối, sau này dù có kết hôn cũng như vậy, anh rất khó chấp nhận những
chuyện đang xảy ra ở bên ngoài… Nhưng mà, Lan Khê anh không biết tại
sao từ khi biết được việc em ở cùng với anh ta, anh lại bình tĩnh như vậy.
Giống như bây giờ vậy, em có biết anh đang suy nghĩ gì không?”

Lan Khê rũ mắt xuống, lắc đầu, dường như hơi thở của cô cũng đang

ngừng lại.

Trong ánh mắt Kỷ Hằng lộ ra vẻ đau lòng: “Anh nghĩ đến bộ dạng lúc

em sinh non. Lan Khê, ngay cả chuyện này anh cũng có thể tiếp nhận được,
lại càng không muốn nói đến quyết định bây giờ của em, dù có hoang
đường đi nữa thì anh biết em có lý do của riêng mình. Anh chỉ sợ -- Lan
Khê, bây giờ anh không dám thả em ra, anh sợ một khi em đã lựa chọn sai
rồi, lần sau, khi em bị thương mà anh lại không có ở đây, thì em phải làm
sao đây?”

Lan Khê ngẩng lên, mắt ngấn nước, không hiểu sao cô lại cảm thấy

lòng mình đau đến như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.