"Lần này anh đi Anh quốc, là có chuyện?"
Không nghĩ tới thời điểm lửa dục lửa cháy lan ra đồng cỏ, cô vẫn nghĩ
tới loại vấn đề này, Mộ Yến Thần chậm chạp đáp lại: "Phải."
"Là chuyện công hay chuyện riêng?"
". . . . . . Chuyện riêng."
Sợ cô nhìn ra đầu mối gì, Mộ Yến Thần buông cô ra, đi tới phòng
khách.
Lan Khê giật mình, không tự chủ đuổi theo, nhìn bóng lưng của anh,
trong ánh mắt có một chút khát vọng tìm tòi, cô run giọng hỏi: "Chuyện
trên tòa anh cũng đã biết, không ngạc nhiên sao?"
Mộ Yến Thần đang đi chợt dừng, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi quay trở
lại, nhàn nhạt hỏi: “Rốt cuộc em muốn hỏi chuyện gì?"
Bởi vì nhìn thẳng vào mắt, mặt của Lan Khê một hồi nóng một hồi
lạnh.
Cô cảm thấy mình uống hơi nhiều quá, cũng suy nghĩ nhiều, đưa bàn
tay lên xoa xoa mặt của mình: "Không có việc gì, em muốn rửa mặt đi ngủ.
. . . . ."
Nhưng Mộ Yến Thần không nghĩ muốn thả cô, đi tới nhẹ nhàng kéo
cô trở về, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên: “Có chuyện gì cứ hỏi anh,
Lan Khê, anh sẽ trả lời cho em biết."
Lan Khê sắp hít thở không thông muốn hôn mê bất tỉnh rồi.
"Mộ Yến Thần, chuyện sao chép thiết kế lần này, có phải anh làm
hay?" Mượn hơi rượu, Lan Khê mặt bừng đỏ hỏi.