ta đến gặp dì Mạc anh ta liền nhận ra, là anh ta nói cho em biết."
Mộ Yến Thần trừng mắt, một tia sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt.
Lan Khê ôm chặt cổ của anh, dịu dàng nói: "Anh đừng tức giận,
chuyện này không liên quan tới anh ta."
Mộ Yến Thần không hỏi xa hơn, anh cũng không muốn biết năm đó
Kiều Khải Dương làm thế nào mà can thiệp trong chuyện này, chẳng qua là
cảm thấy . . . may mắn. May mắn những chuyện như thế này anh căn bản
không biết nên mở miệng như thế nào, có thể mượn lời của người khác để
nói cho cô biết, mặc dù có tốt có xấu, nhưng mà anh cực kỳ yêu thích cảm
giác hai người ôm nhau không có khoảng cách nào như thế này.
Nắm chặt hông của cô, hôn triền miên hơn, ngọn lửa ở bụng theo cơn
triền miên bùng cháy lên, Mộ Yến Thần lại cảm thấy một cỗ xung động ở
trong thân thể bắt đầu sôi trào.
Lan Khê nhẹ nhàng cau mày, cảm giác uất ức chạy lên não, khàn
giọng cầu xin tha thứ: "Anh. . . . . . Em mệt lắm. . . . . ."
Đã qua nửa đêm, trong bóng đêm nặng nề vô cùng yên tĩnh.
Mộ Yến Thần lật người đè cô xuống dưới, môi mỏng đặt lên cần cổ
trắng nõn như tuyết của cô, ám ách nói: "Anh không ngủ được. . . . . ."
Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, trong đầu anh đến giờ vẫn còn lưu
lại dư vị của sự khiếp sợ, giống như là không phản ứng kịp, lại sợ là đang
nằm mơ, ngủ một giấc sẽ tỉnh mộng, anh ôm lấy cô, hôn cô mới có thể tìm
được một chút cảm giác chân thật.
Lan Khê cũng hiểu, anh cũng không định làm tiếp, nhưng mà nụ hôn
triền miên này làm cô say mê, cô nhẹ nhàng ôm lấy đầu của anh, ngón tay
nhẹ nhàng luồn vào trong mái tóc dày của anh.