Sao cô lại tuyệt vọng đến mức phải thừa dịp khi anh không có ở đây,
một mình đi tới nơi này. . . . . .
Sao cô có thể cam lòng đem huyết nhục của mình đến nơi này bỏ đi?
Lan Khê. . . . . .
"Ầm! !" một tiếng thật lớn, cửa kính phía ngoài phòng chờ của phòng
lưu sản đột nhiên bị đẩy ra, cả người đều run rẩy, Mộ Yến Thần cố nén đi
tới, một cái nhìn lạnh như băng quét đến phía trước phòng chờ phẩu thuật,
liền thấy bóng dáng của cô ở chỗ ngồi xếp hàng thứ nhất.diendan
❀ Một
người phụ nữ đang đỡ tường cau mày từ trong phòng đi ra, y tá cũng đi
theo ra ngoài, lạnh lùng kêu tên người kế tiếp.
"Người kế tiếp, Mộ Lan Khê! !"
Âm thanh này quanh quẩn trong không gian, giống như địa ngục đang
kêu gọi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê tái nhợt ngước lên, hàng mi kịch
liệt run rẩy, cảm giác có một ánh mắt mãnh liệt nóng rực đang nhìn mình
chăm chú, cô đảo mắt bất chợt thấy bóng dáng của Mộ Yến Thần.
Tờ giấy bốc số cầm trong tay nháy mắt trở nên nóng rực, như muốn
phỏng tay, chực chờ rớt xuống.
Mộ Yến Thần từ từ đi tới, ánh mắt sáng rực như có thể đem cô hòa
tan.
Hai cánh tay chậm rãi đỡ bên người cô, môi mỏng mở ra, anh nói
giọng khàn khàn: ". . . . . . Anh đã nói với em rồi, anh muốn có đứa bé này,
cũng muốn có em. . . . . *.lqd* Em dám tổn thương đứa bé dù một chút xíu,
anh cũng sẽ không bỏ qua cho em."