Mộ Yến Thần được khích lệ, nụ hôn ướt át dịu dàng theo một đường
từ đường cong cần cổ hôn đến vành tai. Ngậm vào êm ái trêu chọc, thân thể
hai người càng dán càng chặt, môi lưỡi cuối cùng cũng giao dung, Lan Khê
cảm giác hô hấp cũng bị anh cắn nuốt một cách bá đạo, cả linh hồn như
muốn bay theo anh.
Tay của anh thăm dò vào trong y phục của cô, xoa nhẹ vòng eo, chạm
tới áo ngực của cô.
Lan Khê muốn nói cái gì, đầu lưỡi lại bị mút chặt, ngón tay thon dài
nóng bỏng của anh đẩy áo ngực ra tham tiến vào, bao phủ lên nơi tròn tròn
đầy đặn của cô, thương yêu tạo thành các loại hình dáng, một bàn tay nóng
bỏng khác từ từ tiến dần xuống bụng dưới, dừng lại chốc lát nơi bộ vị êm
ái, lại tiếp tục đi xuống. . . . . . Đáy nguồn. Trong nháy mắt quần bị vén lên,
cô kẹp chặt hai chân chống lại, ngón tay dài của anh dịu dàng quét dọc
xung quanh nơi rậm rạp, gợi lên lửa dục cả người của cô.
"Mộ Yến Thần. . . . . . Anh đừng mà. . . . . ." Giọng nói Lan Khê ngâm
nga, gương mặt đỏ bừng run giọng nói.
Mộ Yến Thần hôn nhẹ lên khóe môi cô, âm thanh trầm thấp từ tính
nói: "Anh sẽ không làm quá đáng, cũng sẽ không thương hại tới con, chỉ là
muốn chạm vào em một chút. . . . . . Anh muốn em lắm."
Nghĩ muốn? Thời gian này mỗi ngày đều ở chung một chỗ, anh còn có
thể nghĩ muốn?