HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1800

Một tiếng thét với giọng điệu thật nặng nề, già nua vang lên ở trong

phòng bệnh.

Âm thanh giãy dụa của Nhan Mục Nhiễm rất lớn nên đã che lấp mất

tiếng thét trầm thấp kia.

"Bà dừng tay ngay lại cho tôi! " Ba tiếng gõ nặng nề mà mạnh mẽ từ

chiếc ba toong đập trùng trùng xuống mặt đất, "Cộc... Cộc... Cộc!" Tiếng
gõ vang lên chấn động lòng người, giống như đang nặng nề nện vào trong
lòng Mộ Minh Thăng đến đau nhức, giọng ông khàn khàn, tiếng gầm nhẹ
vang vọng khắp phòng bệnh!

Lúc này, Mạc Như Khanh đã nghe rõ rồi.

Cảm xúc bị dồn ép đến mức tận cùng khiến trong nháy mắt bà đã đánh

mất lý trí, giờ khắc này lý trí đã hoàn toàn trở lại trong đầu, bà sợ tới mức
hét lên một tiếng buông ngay cổ của Nhan Mục Nhiễm ra, hốt hoảng xoay
người một cái đụng luôn vào cái giá truyền dịch để bên cạnh đầu giường,
tiếp đó, do chân mất thăng bằng nên bị ngã xuống rầm rầm! Bà thật không
ngờ giờ phút này trong phòng bệnh còn có người khác, hơn nữa giọng nói
này nghe lại quen thuộc đến vậy, quen thuộc đến mức giống như chính đôi
tay thân thiết của mình, trong nháy mắt đã làm cho cơn tức giận trong đầu
của bà đang ở đỉnh cao nhất, trong chốc lát đã rơi xuống địa ngục!

Hai tròng mắt đầy hoảng sợ nhìn quét trong không trung, lúc này mới

nhìn thấy nơi cửa phòng bệnh không biết đã mở ra từ lúc nào có bốn bóng
người khác nhau đang đứng đó. Người đàn ông đứng đầu tiên lưng hơi
còng xuống, trong ánh mắt sáng ngời tinh nhanh ấy đang phát ra cơn giận
dữ mãnh liệt đến tóe máu, mà ở phía sau lại có một bóng dáng cao ngất
đứng đó, đang ôm trong lòng mình một hình bóng bé bỏng mảnh khảnh.

Có người.

Có người đang ở đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.