HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1880

Mạc Như Khanh cười lạnh, gật đầu một cái: "Được, tôi sẽ tự đi!"

"Cốc cốc cốc" tiếng giày cao gót liền đi ra bên ngoài. Trong lòng Mạc

Như Khanh lạnh lùng suy nghĩ, đợi bà moi ra được chút dấu vết của Tô
Nhiễm Nguyệt năm đó, rồi xem lão già không còn răng kia còn nói chỉ trích
được bà chuyện gì đây!

Mộ lão thái gia cau mày lại, giận đến mức nhất thời suýt nghẹn thở.

Một người giúp việc vội vàng tiến lên đỡ cánh tay của cụ, nói an ủi:

"Lão Thái Gia ngài đừng nóng giận! Xem ra phu nhân cũng không còn ý gì
khác đâu, bây giờ con sẽ lái xe đưa phu nhân đi, sẽ nhanh hơn đi bộ nhiều,
nhất định trước cơm tối sẽ trở lại!"

Mộ lão thái gia giận đến mức ngực phập phồng: "Một người vợ như

vậy, sớm muộn phải bảo Minh Thăng ly hôn thôi! !"

Người giúp việc khoác chiếc áo dầy vào, cầm chìa khóa đuổi theo.

Xe đi từ từ trong màn đêm ảm đạm đang buông xuống. Đến khu nghĩa

trang chỉ mất 20', nhưng kỳ lạ là ở cửa khu nghĩa trang cũng có một chiếc
xe đỗ ở đó, dường như là mới đỗ không lâu. Mạc Như Khanh thoáng chốc
đề phòng.

Xuống xe, ánh mắt lạnh lẽo của bà nhìn lướt qua đỉnh núi, quay lại

lạnh giọng nói: "Anh lái xe đến nơi kín đáo một chút dừng ở đó, rồi tắt đèn
chờ tôi, tôi mang điện thoại di động, khi xuống đến nơi đương nhiên sẽ liên
lạc với anh."

Người giúp việc không hiểu ra sao, nhưng cũng đành chỉ có thể làm

theo lời nói.

Mạc Như Khanh nghi ngờ lại thoáng nhìn lên đỉnh núi lần nữa, không

biết vào lúc này còn có ai tới đây nhỉ? Bà xách váy lên, đi về hướng trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.