HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 2025

Mộ Yến Thần ôm cô vào trong ngực thật chặt, thuận thế nhẹ nhàng

hôn vào bên vành tai cô, khẽ nói: "Anh xuống làm chút chuyện, trời quá
lạnh em ngồi ở đây chờ một lát nhé, anh đi một chút rồi sẽ trở lại."

Lan Khê hơi ngẩn người, hai cánh tay mềm mại quấn chặt lấy cái eo

cường tráng của anh, tựa như đã thề sẽ không bao giờ chịu rời xa anh vậy.

Mộ Yến Thần không biết nói sao cúi đầu thở dài một hơi, nhưng trong

lòng anh lại ấm áp vô cùng. Anh hôn lên khóe miệng của cô, cầm lấy chiếc
ô ở bên cạnh chỗ ngồi, mở cửa xe bước xuống.

Một cơn gió âm u lạnh lẽo chợt thổi tới.

Lan Khê run lên một cái, lạnh cóng. Còn chưa kịp phản ứng thì đã

thấy tán ô xoè ra ở trên đầu, một luồng ấm áp từ bốn phương tám hướng
vây quanh người cô... Thì ra Mộ Yến Thần đã dùng áo khoác bao lấy cô
thật chặt, sau đó ôm cô vào trong ngực.

Trước mắt cô là một tòa giáo đường rộng lớn, đẹp đẽ.

Cây thánh giá đứng yên lặng ở trong mưa. Nóc nhà màu đỏ đã được

rửa sạch bụi bậm, trở nên sáng bóng lộ rõ màu sắc giữa bầu trời lạnh giá.
Bởi thời tiết mưa dầm nên Giáo đường yên tĩnh lạ lùng, người lui tới cũng
rất ít. Khi Mộ Yến Thần đưa Lan Khê tới, cô nhìn thấy trên bốn bức tường
treo đầy các bức tranh màu sắc rực rỡ, không hề giống với phong cách nơi
này. Chiếc ô được đặt ở bên cạnh chiếc ghế, cô theo anh đi đến một cái cửa
nhỏ trong giáo đường đi xuống bên dưới. Không gian dưới đất hiện ra trước
mắt cô, bên trong có một nhà mồ thật to được xây dựng giống như một
cung điện.

Lan Khê ngơ ngẩn cả người.

Cô đi tới nhẹ nhàng quét một chút bụi bậm phía trên phiến đá, đọc

thành lời cái tên trên đó. Không ngờ cái tên được khắc ở trên đó lại là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.