xuống, bên trong đại sảnh ánh đèn sáng ngời, chiếu lên gương mặt lạnh
lùng của Mạc Như Khanh diễm lệ vô cùng.
Thấy con trai mình đứng đó, nét mặt Mạc Như Khanh phức tạp, đầu
vẫn ngẩng cao , ánh mắt chiếu vào trên người Lan Khê.
"Đã trở lại?" Bà hỏi sâu xa.
Lan Khê ngơ ngẩn nhìn bà, rồi cũng không để ý đến, cô quay qua nhìn
Mộ Minh Thăng nói: "Tay con chỉ bị một chút vết thương nhỏ không có gì
đáng ngại, quấn băng gạc bởi vì đắp thuốc sợ bị nhiễm trùng. Ba, con đỡ ba
vào."
Mộ Minh Thăng nắm tay kia của cô vuốt ve không chịu đi, nói giọng
khàn khàn: "Con tưởng cái gì ba cũng không biết sao? Đây là học ai chỉ tốt
khoe xấu che? . . . . . . Con không nói cũng được, cuối cùng rồi ba cũng có
thể tra ra được người bắt cóc con lai lịch thế nào, nó đã làm gì đối với con. .
. . . . Con chờ coi đi, ba sẽ không bỏ qua nó. . . . . ."
Ông cố chấp nắm tay con gái đi vào trong, đảo mắt thấy Mộ Yến Thần
vẫn đứng ở bên cạnh.
Anh đang nhìn vào mắt chú Lưu nói lời gì đó, dưới ánh đèn đường nét
trên khuôn mặt tinh tế mà rất quyến rũ tự nhiên, trừ cái mũi giống mẹ, còn
toàn bộ mặt mày giống như đúc lúc ông còn trẻ.
Đây là con trai ruột của ông.
Trong lòng Mộ Minh Thăng dâng trào, nắm chặt tay của con gái
không buông, cất giọng nói: "Yến Thần, con cũng tới đây ngồi."
Mộ Yến Thần đứng đưa lưng về phía ông, nghe âm thanh này đột
nhiên cứng đờ, trong con ngươi ý tứ hàm xúc thật sâu, gật gật đầu nói một