HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 2087

Người ở trong ngực run lên mạnh mẽ, Mộ Yến Thần nhắm mắt, vuốt

ve mái tóc mềm mại của cô, môi mỏng hôn lên trán cô, cho cô sự an ủi ấm
áp nhất sâu đậm nhất, tiếp đó nói thật nhỏ: "Trước hết để anh đưa em vào
trong phòng nghỉ ngơi một chút đã, nơi này cứ để mình anh ứng phó là
được."

Thân thể Lan Khê run lên một cái.

Cô không phải là người điếc, cô có thể cảm nhận được trong sự đánh

chửi của cha lộ rõ vẻ đau lòng, cô có thể tưởng tượng cha lo lắng cho con
gái bị mất tích chỉ trong vòng mấy ngày mà tóc đã bạc đi quá nửa. Hiện tại
con gái đã trở về, đã tìm được, nhưng... ông lại bị một chấn động đến đau
nhức trái tim, quá mức bi thương, tất cả những thứ đó đều do một tay cô tạo
thành. . .

"Ba ba..." Đẩy cái ôm trong ngực của Mộ Yến Thần ra, Lan Khê vừa

khóc vừa nói: "Con có lỗi, nhưng con không biết nên giải thích thế nào. . .
Thật sự con đã nghĩ muốn sớm nói cho ba biết, nếu con nói cho ba biết con
cũng không cần phải dấu diếm đến thống khổ như thế này! Nhưng con
không dám nói với ba, thật sự con không dám nói, con sợ rằng cũng bởi vì
như vậy mà ba cũng sẽ không cần con nữa. . ."

Nước mắt nóng bỏng lã chã rơi xuống, cô cúi đầu run rẩy giống như

chiếc lá khô trong gió, Mộ Minh Thăng nghe mà cả người chấn động.

"Cha. . ."

Mộ Yến Thần cau mày, kéo cô trở lại trong ngực, giữ chặt lấy hông

của cô nói thật nhỏ: ". . . Ngoan, nghe lời anh, đi nghỉ ngơi, trước đi."

Nói xong anh liền cúi người ôm lấy cô, không cho cô có nửa điểm

kháng cự, sải bước đi về phía phòng ngủ. Lan Khê không muốn, cô chảy
nước mắt cầu xin Mộ Yến Thần hãy để cho cô nói với cha vài câu. Nhưng
Mộ Yến Thần vẫn giữ thái độ cương quyết, nhẹ nhàng dỗ dành cô mấy câu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.