HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 2086

đang thất thanh khóc thút thít, trên đầu máu phun đầy mặt nhìn về phía cha
của mình, nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì ngài cứ việc đập vào con... Trong
bụng của em ấy còn có đứa nhỏ, đừng đánh em ấy."

". . ." Mộ Minh Thăng thở hổn hển dữ dội, mắt mở thật to, tay run rẩy

chỉ vào Lan Khê: "Mày... đừng có nói chuyện với tao. . . Mộ Minh Thăng
này không có đứa con gái như vậy. . . tao không có đứa con gái không có
giáo dục như vậy ... dám loạn luân với anh trai của mình, tạo ra nghiệt
chủng, còn dám quang minh chính đại bước vào cửa nhà họ Mộ này mà gọi
tao một tiếng cha!"

"Tao đã dạy mày thế nào..." Mộ Minh Thăng nói mà tim như bị khoét

ra tràn ngập đau đớn, giống như vật quý giá được bảo vệ giữ gìn trong tim
giờ đây đã bị đào lên đầy dơ bẩn. Trong lòng ông nỗi thất vọng lên đến cực
độ, sự quá đau lòng vượt qua cả nỗi tức giận, nhưng ông lại chỉ có thể sử
dụng sự phẫn nộ để giải quyết vấn đề. Tay ông lục tìm quải trượng, sờ
không thấy, tiện tay cầm chiếc giày lên, hung hăng đập về phía bọn họ:
"Tao đã dạy mày thế nào! ! ! !"

Lan Khê nghẹn ngào nức lên một tiếng, cảm giác nơi thắt lưng và hô

hấp lần nữa bị giữ chặt, bàn tay che sẵn ở nơi gáy áp chặt cô vào cổ. Cả
người cô run rẩy kịch liệt, chỉ cảm thấy cảm giác đau lòng làm cho hô hấp
cũng bị đứt đoạn, nhưng cô vẫn không thể nhúc nhích.

Tay cô kéo tưởng như sắp xé rách cả áo sơ mi của Mộ Yến Thần.

Trái tim ông đau nhói bởi con gái làm tổn thương, đôi mắt đẫm nước

mắt của Mộ Minh Thăng chớp chớp kịch liệt, nhưng cũng không che giấu
được sự đau đớn trong ánh mắt già nua. Ông lảo đảo bước lui lại mấy bước,
thở hào hển kịch liệt, nhưng cảm giác xấu hổ đến cùng cực ở trong lòng lại
xông lên bao phủ, ông nghiến răng tựa như gầm nhẹ ra hai chữ: "Hoang
đường... Hai đứa quả thật rất hoang đường! !"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.