HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 243

anh buồn nôn, ghê tởm. . . . . .

Giờ đây cô cảm thấy bản thân không có tư cách đứng tại nơi này, quan

tâm anh, hỏi anh có đau hay không.

Giống như được trải qua một cuộc tái sinh, mùi sát trùng đặc trưng

trong phòng bệnh tuy hơi khó ngửi nhưng lại có tác dụng làm tinh thần
người ta an ổn hơn, bình tĩnh hơn. Mộ Yến Thần ngồi dựa vào giường.
Trên trán quấn một tấm băng trắng nhưng không ảnh hưởng đến sự tuấn tú
của anh. Anh dẹp xấp văn kiện qua một bên, hướng cô gọi.

"Lan Khê, tới đây."

Giọng nói khàn khàn nhưng vẫn mang đủ sự nhu hòa khiến Lan Khê

không cách nào kháng cự.

Lan Khê từng bước lại gần anh, vừa đi vừa quan sát anh. Anh cong

miệng cười với cô nhưng đáy mắt vẫn giăng đầy tia máu đỏ. Ngực cô nhói
lên, chua xót đến tận đáy lòng.

"Cho anh xem chỗ em bị thương" Anh trầm giọng yêu cầu.

Cô lắc đầu, "Đều là bị thương ngoài da thôi, xử lí tí là xong. Anh hai,

anh. . . . . ."

"Vậy thì tốt."

Giọng anh trầm ấm cắt ngang lời cô, ánh mắt dừng trên người cô thu

hồi lại: "Đã không có gì thì hôm nay em quay về trường đi. Sáng hôm nay
không đi học, bị mất bài, em nhớ nhờ bạn bè phụ đạo lại cho mình. Về
phần bài kiểm tra, anh sẽ không nói lại với ba em. Nếu họ thắc mắc chuyện
sáng nay, cứ nói anh có đồ giao cho em, khi đến đó thì gặp chuyện không
may. Nếu họ còn hỏi thêm gì thì cứ giữ im lặng, mọi chuyện anh sẽ có cách
ứng phó sau."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.