HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 360

Anh đặt văn kiện xuống, dặn dò vài câu tiếng anh với đối phương

đang cách một đại dương. Màn hình laptop cũng tắt đi, anh đứng dậy, đi tới
mở cửa thư phòng.

Cánh cửa mở ra, hình ảnh bên ngoài làm đáy lòng anh chua xót khôn

nguôi.

Lan Khê cứ tưởng rằng anh không thèm để ý cô nữa, nắm tay từ cánh

cửa trượt xuống, nhẹ nhàng ngồi xổm trước cửa thư phòng. Hai mắt cô mở
to nhìn chăm chú vào đống bài tập trên tay. Cảm giác mờ mịt bao quanh
khắp người cô.

Gương mặt của Mộ Yến Thần vào thời khác này càng thêm trắng tái.

Lan Khê cũng rất kinh ngạc.

Thu hồi tâm tình, cô trầm mặc mấy giây, ngước mắt, thanh âm êm ái

hòa lẫn sự cầu xin: "Anh có thể giúp em xem qua mấy bài tập này không?
Em đã tham khảo rất nhiều sách nhưng vẫn không biết làm."

Ngồi ngồi một mình mấy tiếng đồng hồ, xem qua rất nhiều sách tham

khảo nhưng vẫn không hiểu được vấn đề. Cảm giác quá thất bại, quá vô
dụng.

Bóng đêm ủ dột, giống như có một kết giới đen đè lên khắp toàn thân

anh, chận ngang hô hấp.

Mộ Yến Thần cố kìm nén sự nhức nhối dâng trong đáy mắt, chậm rãi

đi tới, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nhấc bổng cô lên hướng vào trong thư
phòng, môi mỏng dịu dàng mơn trớn đỉnh đầu cô, giống như đang an ủi, dỗ
dành.

Anh có chút hận mình, vì sao có thể quên được mục đích khi chở cô

tới đây chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.