Chỉ mấy chữ đơn giản nhưng lại như sét đánh vào đầu Nhan Mục
Nhiễm.
Xong rồi.
Bọn họ đến đây chấm dứt.
Đừng nói là bạn gái, ngay đến tư cách diễn trò, cô ta cũng đã hoàn
toàn vuột mất.
Nhan Mục Nhiễm trơ mắt nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của Mộ
yến Thần. Anh đi rất vội, rất lạnh lùng cứ như muốn mau chóng rũ sạch
quan hệ với cô ta. Cô ta trở nên hoảng hốt, luống cuống, lồng ngực đau đến
hít thở không thông.
"Mộ Yến Thần. . . . . ." Cô ta chậm chạp nén sự chua xót xuống đáy
lòng, run rẩy gọi tên anh, lệ tràn đầy trong hốc mắt, hai chân vô thức đuổi
theo, "Mộ Yến Thần! Mộ. . . . . ."
Những chữ kế tiếp cô ta không thốt ra được, một nửa vì anh không
thèm để ý tới, còn nửa kia là do cô ta vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh đã
chạm ngay Mạc Như Khanh. Nhìn dáng vẻ của hai người, Mạc Như Khanh
nhíu mày nghi hoặc.
"Mục nhiễm, sao thế? Vì sao con khóc?"
Nhan Mục Nhiễm đang chìm trong đau đớn vỉ câu nói của bà chợt
bừng tỉnh, vội lấy tay lau sạch hai má: "Không có. . . . . . Con không sao. . .
. . ."
Mạc Như Khanh nhìn ra điểm bất thường, cau mày hướng về đứa con
trai: "Yến Thần! Con đã làm chuyện ngốc nghếch gì? Bạn gái con lần đầu
ghé chơi nhà, Lan Khê không hiểu chuyện đã làm con bé ủy khuất, giờ con
làm bạn trai lại. . . . . ."