HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 499

Mộ Yến Thần xoay người, dùng ánh mắt lắng đọng tất cả nỗi bi ai,

chua chát để nhìn cô, gương mặt tuy trầm tĩnh nhưng trái tim đã lở loét, đau
đến không còn cảm giác, ngắm cô rất lâu mới mở miệng: "Em thật sự nghĩ
vậy?"

Giọng nói khàn đặc, nhuốm đầy sự bi thương.

Ánh mắt thâm thúy kịch liệt biến hóa, anh chớp mắt ngăn làn sương

mờ đang chập chừng trào lên, khóe miệng bức ra nụ cười tự trào, vẫn giữ
thái độ dịu dàng "Anh liều lĩnh yêu em, bất chấp đạo dức, không để ý cấm
kỵ. Anh giữ chặt em bên người , nguyện ý gánh chịu mọi sự trừng phạt. . . .
. . đó là để tiêu khiển?"

Gây nên nghiệp chướng này, dù là là ngàn người phỉ nhổ, vạn người

lên án, cả thiên hạ khinh bỉ, anh cũng có thể mỉm cười chấp nhận.

—— Chỉ là, làm sao cô có thể nghĩ anh như thế?

Lan Khê nhói lòng, nước mắt đánh úp vào hai viền mắt, không muốn

đối mặt với sự chất vấn của anh, theo bản năng muốn chạy trốn, lại bị Mộ
yến Thần giữ chặt cổ tay. Anh kéo sát cô vào ngực, tay chạm đến sợi tóc
trên mặt cô. Cúi đầu đối diện cô, con ngươi giăng đầy tia máu đỏ, đau
không thể át

"Lan Khê, anh thừa nhận nếu mình không từng bước dồn ép thì em

căn bản sẽ không chịu ở bên anh——" Mộ Yến Thần nhìn đôi mắt ướt đẫm
của cô, khàn giọng nói rõ, "Nhưng từ khi em chủ động hướng bước chân
đầu tiên về phía anh, trong khoảnh khắc đó, anh đã biết chắc chắn cả đời
này không thể buông tha em!"

Giống như khốn thú đang rít gào, giọng anh khàn đục, căng chặt như

dây cung.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.