HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 497

Anh không muốn dồn ép cô đến mức này, nhưng cô quá quật cường,

không chịu nghe anh giải thích, đã vội vàng giam cầm bản thân trong vực
thẳm đau đớn, thống khổ. Cô như thế khiến anh đau, trong lòng rối loạn
không biết phải đối với cô ra sao.

Chờ giọt lệ biến mất khỏi khóe mắt, Lan Khê buông cổ anh ra, khuôn

mặt tựa như bầu trời sau cơn mưa, nhìn chằm chằm Kỷ Diêu: "Hôm nay tớ
không ngủ với cậu đâu, tớ về nhà, cậu ngủ một mình đi."

Kỷ Diêu kinh ngạc.

Thật ra Kỷ Diêu đã dự liệu trước kết quả này. Tuy cô nàng đứng ở

phía sau, không nghe rõ những chuyện hai người trao đổi . Nhưng Kỷ Diêu
thấy được ánh mắt ôn nhu hòa cùng sự kiên quyết phải đưa Lan Khê về nhà
cũa anh trai Mộ.

"Thế à " Kỷ Diêu sờ sờ mũi , lát sau lấy lại phản ứng, hung tợn mắng

Lan Khê "Đồ lường gạt!"

"Cậu đi nhanh đi, lần tới còn tìm tớ, tớ không thèm chứa chấp cậu

nữa!" Kỷ Diêu xua tay, bắt đầu đuổi người.

Mộ Yến Thần nắm tay Lan Khê, dắt cô đứng cạnh anh, ngước lên nhìn

Kỷ Diêu: ". . . . . . Xin lỗi, đã gây phiền toái cho em."

Kỷ Diêu khẽ liếc anh, có cảm giác “thụ sủng nhược kinh”, hơi thở

không còn đều đặn.

Kỷ Diêu không được tự nhiên đưa tiễn hai anh em ra ngoài, đóng lại

cửa phòng, cô nàng lập tức đập nhẹ đầu vào tường, trong đầu cứ loạn cào
cào. Cô nàng nhớ tới lần Lan Khê giải thích “nụ hôn” ngoài ý muốn của hai
anh em, nhưng có đúng là ngoài ý muốn không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.