HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 502

Cô không biết nên mới hiểu lầm anh.

Mộ Yến Thần siết chặt thân thể nhỏ bé đang không ngừng run lẩy bẩy,

bàn tay vòng chặt hông cô, mãnh liệt tập kích môi cô, thanh âm nức nở
nghẹn ngào biến mất giữa hai bờ môi, kèm theo nước mắt nóng bỏng như
có ngọn lửa diễm lệ bùng lên khắp xung quanh hai người, tách biệt bọn họ
khỏi thế giới bên ngoài. Anh làm sao không biết, trên vai cô phải gánh chịu
bao nhiêu áp lực? Cảm giác đè ép ấy khiến cô trở nên yếu ớt, mẫn cảm.

Nắm cằm cô, lưỡi anh tách hai kẻ răng cô ra, vói thẳng vào trong, hai

chiếc lưỡi xoắn chặt vào nhau, cùng nhau say mê nhảy múa. Anh muốn
dùng nụ hôn để an ủi cô, nuốt sạch tất cả những bi thương, thống khổ cô
đang phải chịu đựng.

"Đừng đứng chỗ này, lạnh lắm, vào trong xe nói tiếp" Nếm hết mùi vị

trong khoang miệng Lan Khê xong, Mộ Yến Thần mới chịu thoái lui khỏi
cánh môi đỏ tươi, dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mượt, thấp giọng dỗ dành
cô.

Lan Khê vẫn còn khóc thút thít, lắc đầu.

"Em không muốn về nhà. . . . . ." Cô thật không muốn trở về nơi đó

nữa.

Mộ Yến Thần đơ người trong một giây, lát sau hiểu được ý cô nói, hai

tay càng siết chặt hơn, vỗ vỗ lưng cô: "Không về nhà họ Mộ. . . . . . Về nhà
của chúng ta. . . . . . Đừng sợ, được không?"

Gió đêm thổi tới, luồn theo ống tay áo xâm nhập vào làn da, Lan Khê

bị lạnh khẽ run lên, theo bản năng rúc vào trong ngực anh, hai tay níu chặt
cổ anh, ấm ức gật đầu.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.