HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 566

thanh tỉnh, nắm eo cô kéo người cô ra, giọng trầm đục: "Lan Khê. . . . . .
chúng ta còn ở trong trường của em."

Chưa bao giờ cảm nhận được tư vị bị anh từ chối, Lan Khê lập tức ngớ

ngẩn, không kịp lấy lại phản ứng.

Đầu óc bị quay đến chóng mặt, khó chịu đến muốn khóc, cô cắn môi,

dùng sức đến rỉ ra máu , con ngươi lóe lên làn hơi nước, thanh âm nghẹn
ngào run rẩy "Trong trường học thì sao, trước kia khi ở nhà, anh còn dám
muốn em. Hiện tại thì chùn bước?"

Câu tố cáo này, tựa như cây búa đập vào lòng anh! Rất khó chịu !

Tia máu đỏ thắm tràn ra hốc mắt, áp lực liên tục trào dâng, anh làm

sao không nghe ra được sự ủy khuất trong lời cô nói. Anh từng cho rằng dù
tình yêu của họ không thể công khai ngoài ánh sáng, nhưng ít ra ở trong thế
giới của hai người, anh sẽ không bao giờ để cô chịu nửa điểm tổn thương. .
. . . .

Nhưng anh cư nhiên lại để cô bị uất ức.

Thể xác cùng tinh thần rã rời, anh không cách nào nói được, hốc mắt

càng lúc càng cay, anh đột nhiên hôn lên môi cô. Nụ hôn nóng bỏng như
muốn thiêu cháy hai người. Đầu lưỡi anh thuần thục đẩy kẽ răng cô ra, nếm
mùi vị bên trong miệng cô, lại là chát.

Như có một nỗi chua xót nổ tung trong lồng ngực , Lan Khê cũng

không nhịn được nữa, nước mắt chạy dọc theo hai má, không tới mấy giây
liền thấm ướt cả khuôn mặt. Cô đưa tay đẩy anh, nhưng anh vẫn không xê
dịch, sau gáy bị một sức mạnh đè ép xuống, đầu lưỡi càng bị anh mút sâu
hơn. Sự mút mát quen thuộc làm xuất hiện dòng điện nóng vọt tới toàn
thân.

Nhưng trong lòng cô vẫn đau, đau đến không thở được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.