HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 573

Nỗi đau xuất từ dưới ngực, khi nhìn thấy ánh mắt cô trước cửa phòng

y tế, anh đã vô cùng đau lòng. Ngày xưa, vì yêu cô, anh từng bất chấp tất cả
những lời lăng mạ cùng ánh mắt khinh khi của người đời. Nhưng khi tình
yêu bắt đầu, anh nhận ra vẫn còn một trở ngại, anh không cách nào vượt
qua nỗi. . . . . . Không bao giờ hai người có thể yêu nhau một cách quang
minh chính đại.

Từ ngày gặp Nhiếp Minh Hiên trước cửa trường học, anh đã biết mình

không thể.

Nhiếp Minh Hiên nói không sai, con người sống tới một lúc nào đó,

thì biết rõ cuộc sống của mình nên có cái gì, không nên có cái gì, cái gì có
thể bỏ qua, cái gì không cách nào vứt bỏ. Cho nên Mộ Yến Thần anh, vì
yêu cô, cái gì cũng tình nguyện vứt bỏ.

Nhưng cô thì không thể như thế.

Cuộc đời cô giờ mới bắt đầu, hoặc nói đúng hơn còn chưa được bắt

đầu.

——Anh làm sao có thể khiến cô bé 17 tuổi ngây thơ, non nớt dính

vào vết nhơ đen tối, còn nhẫn tâm bóp chết tương lai của cô?

—— Anh làm cách nào để có thể giúp cô mãi mãi che dấu ánh mắt

của người đời, rồi có một ngày cô sẽ bị thân nhân cùng bằng hữu vứt bỏ,
lúc ấy cô có thể chịu đựng nổi không?

—— Như thế nào đối mặt với cha của hai người? Cô có thể đối mặt

với việc mình cả đời không cách nào mang thai? Thậm chí kết hôn cũng là
hi vọng xa vời thực tế! Anh có thể nhẫn tâm phá nát cuộc sống sau tuổi 17
của cô sao?

“Mộ Yến Thần, anh có từng nghĩ, nếu như đời này Mộ Lan Khê không

gặp anh, thì cuộc sống của con bé sẽ ra sao không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.