HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 583

Lúc này, vừa qua nửa đêm, đường phố vắng tanh vắng ngắt, bị đuổi

thẳng xuống xe, Nhan Mục Nhiễm vừa nhục nhã vừa cảm thấy cay đắng,
tức giận nói thẳng: "Thật ra chính anh mới phải là người hiểu rõ hơn em!
Một con bé 17 tuổi thì đã biết hết mùi đời sao? Đã có thể chịu trách nhiệm
cho những việc mình làm chưa? Vào lứa tuổi này, con bé bị anh giam cầm
bên người, rồi khi 20 tuổi, 25 tuổi… thì sẽ ra sao? Nếu không có anh, ai
dám bảo con bé sẽ không gặp được một tình yêu tốt đẹp lại không trái với
lẽ thường? Con bé có dám sống lén lút bên anh cả đời không, không kết
hôn, không sinh con, sống như một con chuột nhắt, lúc nào cũng phải ẩn
mình trong bóng tối?"

Tay anh nắm chặt tay cầm cửa xe, gằn từng chữ: "Cô muốn tự mình

xuống hay là để tôi kéo xuống?"

Giọt lệ nóng bỏng lăn xuống má, Nhan Mục Nhiễm hoàn toàn phát

điên, cái gì là lí với chả trí, đều bị cô ta vứt sạch.

Cô ta nhìn lom lom vào gò má sắc lạnh của anh, nén lệ, sâu kín nói:

"Thân thể của bác Mộ không tốt. . . . . . Nếu như vì chuyện của hai người
mà xảy ra điều bất trắc cho sức khỏe, hai người có thể sống an nhàn, hạnh
phúc được không? Còn mẹ của anh nữa —— sẽ ra sao khi bà biết anh qua
lại với con gái của tình địch của mình, vả lại hai người còn là anh em ruột. .
. . . . Anh nói bà có thể phát điên không?"

“Ầm” một tiếng, cánh cửa một bên bị đẩy ra, làn khí buốt lập tức vọt

vào.

Nhan Mục Nhiễm lạnh run cả người!

Cô ta còn chưa kịp phản ứng thì Mộ Yến Thần đã bước xuống xe.

Trong bụng quặn đau, cô ta tự biết, mình phải tự xuống, không thể để anh
thô bạo kéo xuống được. Cô ta cắn răng mở cửa xe, đi xuống, vẫn không
quên bỏ lại chiếc nhẫn vào khe hẹp giữa hai chiếc ghế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.