HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 588

Ngoài cửa, sắc mặt Mạc Như Khanh hơi tím tái, giơ tay nhìn chiếc

đồng hồ đeo trên cổ tay, do dự có nên gõ tiếp hay không.

Một lát sau, bà quyết định không thể đi một chuyến uổng công vô ích,

tiếp tục giơ tay định gõ cửa. Nhưng bàn tay còn chưa chạm vào thì cánh
cửa đã mở ra, gương mặt của Mộ Yến Thần dần xuất hiện.

Mạc Như Khanh trợn to hai mắt.

"Yến Thần, con. . . . . ." Bà chợt im bặt, không biết nên nói những gì.

Cảnh tượng trước mắt khiến bà khiếp sợ, nhưng tạm thời chưa tìm được
điểm sơ hở để chất vấn.

"Hôm nay con không đi làm à? Vì sao lại ở nhà? !" Cuối cùng cũng

tìm ra điểm chất vấn.

Ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần nhìn bà một hồi lâu, rồi ưu nhã

xoay người vào nhà, rót một ly nước nóng, lên tiếng nhắc nhở: ". . . . . . Mẹ
đóng cửa lại đi."

Hơi thở của Mạc NHư Khanh vẫn có chút dồn dập, lửng thửng bước

vào nhà.

Ánh mắt dừng rất lâu trên tủ giày, trên đấy có hai đôi dép của con gái,

kích thước khá nhỏ.

Nỗi kinh hoàng lan dần trong tim, huyện thái dương hai bên nẩy liên

hồi, miệng Mạc Như Khanh khô đắng nhưng vẫn cố nhoẻn cười, nửa đùa
nửa thật: "Mẹ vẫn thắc mắc lý do con không chịu về nhà, thì ra là ở nơi này
chơi trò Kim ốc tàng kiêu. Thế nào, mẹ tới không đúng lúc à? Mục Nhiễm
đâu rồi?"

Ánh mắt Mộ Yến Thần vẫn trầm tĩnh như nước, điềm nhiên đưa lưng

về phía bà, nhấp một ngụm nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.