Đang thẫn thờ suy nghĩ, chiếc áo khoác rộng lớn bèn phủ xuống người
cô.
Lan Khê ngẩn người, ngước mắt nhìn lên.
"Không lái xe về hả anh?" Cô nhẹ giọng hỏi, âm thanh hơi khàn khàn.
Mộ Yến Thần gật đầu một cái, phủ kín cơ thể cô, kéo một tay cô kề sát
ngực mình: "Chúng ta đón xe về."
Anh hiểu rõ thể chất thuộc tính hàn của cô không thể đứng lâu ngoài
trời lạnh, một khi bị nhiễm lạnh, rất vất vả để có thể sưởi ấm thân nhiệt lại
cho cô.
Trời tuyết trắng xóa, xe cộ qua lại trên đường di chuyển rất chậm.
Bông tuyết rơi ào ạt lên kính xe, gây trở ngại cho những người tài xế, mọi
người ai cũng muốn thóat khỏi tình cảnh này, nhanh chóng trở về ngôi nhà
ấm áp của riêng mình, nhưng ông trời dường như muốn làm trái lòng
người, liên tục đổ tuyết xuống. Hai người nắm tay nhau, từ tốn đi trên lề
đường, con đường phía trước chìm trắng một màu bạc trắng, trở nên xa xôi
đến tận cùng.
"Anh hai, chúng ta đến chỗ nào?" Cô nắm chặt tay anh, ngẩng đầu hỏi.
Một câu hai nghĩa.
Mộ Yến Thần không quay đầu lại, giọng nói trầm thấp đầy từ tính khẽ
vang lên: "Em thì sao? Muốn đi nơi nào?"
Lan Khê suy nghĩ trong giây lát, nhưng đầu óc giống như bị đông đặc
theo thời tiết bên ngoài. Cô còn nhỏ tuổi, nhận thức vẫn còn khá nông cạn,
từ nhỏ đến giờ chưa đi đến nơi nào ngoài thành C này. Thậm chí khi mẹ cô
qua đời, ba cô dắt về người đàn bà khác, một mình cô ngây ngốc trong ngôi
nhà lạnh lẽo, cô vẫn chưa bao giờ có ý định muốn rời xa căn nhà đó.