HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 627

Trái tim cô tuyệt vọng thì dù đi đến đâu vẫn không khá lên được.

"Còn mấy tháng nữa em sẽ thi tốt nghiệp. . . . . . tới gần đó em phải

dọn về kí túc xá, ngay cả điện thoại cũng không được dùng. . . . . ." Lan
Khê nói giữa chừng thì ngỡ ngàng ngừng lại, khẽ hoảng hốt, lời nói cứ tự
nhiên bật ra khỏi miệng.

Nhưng chính cô cũng không biết, mình nói như vậy nhằm biểu đạt cho

ý gì?

Mộ Yến Thần siết chặt tay cô thêm vài phần, kéo cô sát gần lưng anh

hơn, tay vươn ra vẫy chiếc taxi còn trống.

Hai người ngồi ở ghế phía sau, Mộ Yến Thần ôm Lan Khê vào lòng,

môi mỏng mơn trớn trên những sợi tóc ướt át của cô, thì thầm: "Chúng ta
về nhà rồi nói sau."

***

Lúc tắm xong đi ra, bên ngoài vẫn còn sáng đèn.

Mộ Yến Thần đi vào, thấy máy sấy tóc nằm lăn lốc trên bàn. Lan Khê

nằm không đắp chăn, nhắm mắt kê đầu trên gối, chiếc khăn lông vắt ngang
người cô.

Mộ Yến Thần chau mày, đi tới đem khăn lông kéo ra, lấy chiếc chăn

bên cạnh đắp lên người cô. Ai ngờ anh vừa đụng thì cô liền tỉnh. Lan Khê
nhập nhèm mở hai mắt còn đang mơ mơ hồ hồ lại ẩn chứa vài tia khát
vọng. Cô nhìn gương mặt tuấn tú của anh trong vài giây, sau đó, nâng hai
cánh tay mảnh dẻ, hướng về phía anh, ôm sát vào lòng.

Đôi mắt sâu đen phát ra những tia sáng nóng bỏng, Mộ Yến Thần vẫn

tiếp tục động tác đắp chăn cho cô, cẩn thận nắm lấy những ngón tay mềm
mại, nhét vào trong chăn. Anh rũ mắt, khom người hôn nhẹ vào môi cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.