HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 631

Thật ra thì anh biết, biết bản thân không nên ích kỉ như vậy, không nên

bất chấp tất cả, mang cô trốn khỏi nơi đây.

Có điều, dưới tình huồng càng lúc càng phức tạp này, anh tạm thời

muốn cả hai đi đến một nơi yên tĩnh, buông bỏ mọi áp lực, không cần phải
suy đi tính lại, vứt hết mọi cố kỵ, để hai người được thoải mái ở bên nhau.
Anh không muốn cô ở nơi này chịu khổ, không muốn nhìn thấy viền mắt
đỏ hoe của cô gái nhỏ, không muốn cô nhẫn nại chịu biết bao ngậm ngùi
cay đắng.

Khóe môi giương lên thành nụ cười yếu ớt, Mộ Yến Thần vuốt ve mái

tóc cô, nói thật nhỏ: "Ngủ đi em."

Anh cho cô thời gian suy nghĩ, cũng là cho chính anh thời gian suy

tính.

***

Vào nửa đêm, Lan Khê giật mình thức giấc.

Sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ bao vấy lấy tinh thần, cô một chút cũng

không muốn động đậy. Mà nguyên nhân đánh thức cô, là thân thể ấm áp
luôn kề sát bên đã đột ngột biến mất.

Bàn tay nhỏ nhắn khẽ chà chà qua lại chỗ nằm bên cạnh, quả

thật....trống rỗng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.