HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 638

Trong lòng Mộ Yến Thần liền ngứa ngáy, nắm chặt cánh tay cô, khiến

cô mất thăng bằng, ngã vào lòng anh.

Bàn tay kiềm chặt sau gáy cô, hô hấp tiến tới gần, Mộ Yến Thần

ngưng mắt ngắm nhìn khuôn mặt tươi sáng : "Cám ơn. . . . . . anh rất thích."

Một câu nói, đủ khiến Lan Khê bí lời, hết biết nói gì rồi.

Gần đến tiết thể dục đầu giờ buổi sáng, triền miên một lúc lâu, Lan

Khê muốn xuống xe. Mộ Yến Thần hôn đến nghiện, cố chấp không chịu
thả cô xuống, dụ dỗ bên tai cô, chỉ ôm thêm một phút. Lan Khê phàn nàn
đủ kiểu cũng không có tác dụng, nụ hôn của anh lại lấn tới, giam giữ cô
giữa lồng ngực và cái ghế ngồi, Lan Khê hết đường trốn, đành chiều theo ý
anh, đặt hai tay lên bờ vai anh lên, đầu lưỡi bị người ta xoắn chặt, không
nhịn được, phát ra tiếng rên nhỏ.

Lúc xuống xe, cả người Lan Khê như vừa được lấy ra từ lò nướng.

Mộ Yến Thần ló đầu ra cửa xe, gọi: "Lan Khê."

Cô dừng bước, quay đầu lại.

Nơi xa, trong đôi đồng tử của Mộ yến Thần thoáng qua tia sáng rực

khiến người ta hít thở không thông, bóng dáng anh tuấn bất phàm khi tỏ khi
mờ, lát sau, anh nói thật nhỏ: "Không có gì. Em nhớ cẩn thận."

***

Chủ nhật ở Mộ gia, trên bàn ăn, Mộ Yến Thần nhắc tới chuyện hai anh

em đi Mỹ, hàng chân Mạc Như Khanh không nhịn được vặn ngược lên.

Chiếc đũa trong tay cứng đờ trên không trung, bà gằng giọng lặp lại:

"Mười ngày?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.