HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 678

Lan Khê đỏ mặt, chui vào trong chăn, oa oa hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Mộ Yến Thần giơ tay lên kéo cô ra ngoài: "mười giờ hơn rồi."

Lan Khê liền cứng người, không phản ứng lại.

"tại sao anh không gọi em dậy. . . . . ." Mặt cô đỏ lên đầy oán trách,

vội vàng đứng dậy, lấy cái áo ngủ ở đầu giường khoát vào, nhưng lúc đang
mặc vào thì bị Mộ Yến Thần ngăn lại, kinh ngạc nhìn hai mắt đang nóng
rực của Mộ Yến Thần, anh mím môi lại, nhẹ nhàng cúi đầu xuống hôn lên
cái lưng bởi vì đứng dậy mà lộ ra bên ngoài của cô.

Lan Khê run lên, thân thể như nhũn ra, hình ảnh tối hôm qua *** vọt

tới, cô liền xụi lơ nằm trên giường.

"Anh, em không còn chút hơi sức nào. . . . . .Anh đừng làm thêm lần

nào nữa. . . . . ." Cô cầu xin.

Mộ Yến Thần ngoảnh mặt làm ngơ, hai cánh tay giữ lấy lưng của cô

tiếp tục hôn —— Ở nơi mà cô không thể nào nhìn thấy, liền hiện ra cảnh
xuân phơi phới, anh nhìn thấy những vết hôn ở khắp nơi trên cái lưng trắng
nõn của cô, lúc này càng thêm rõ ràng, nhất là cổ và vai, đầy những vết đỏ.

Mộ Yến Thần siết chặt hông của cô, hôn khắp cơ thể cô, cuối cùng

dừng lại ở tai cô, chấm dứt sự thân mật.

"Biết không?" Giọng nói của anh trầm tĩnh như nước, lại lộ ra một tia

nóng rực, "Nếu như có thể, thật sự rất muốn để cơ thể em mang những dấu
vết này cả đời, không bao giờ để nó phai đi —— Lan Khê, em là của anh."

Đây là lần đầu tiên anh nói những lời như thế này, trong giọng nói

trầm tỉnh mang theo một sự chiếm đoạt của mình đối với cô.

Biểu đạt rỏ ràng như vậy, trong lúc này, có thể sẽ làm cô sợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.