Quan hệ máu mủ ruột thịt liền lóe lên, sôi trào, lông mi của Mạc Như
Khanh kịch liệt run rẩy, rũ xuống, lấy hai tay bụm miệng lại.
Sờ sờ khóe miệng, rất đau, làm cho đại não trống rỗng không còn suy
nghĩ được gì nữa.
Trên gương mặt tuấn tú liền nổi lên năm dấu tay rất rỏ ràng, Mộ Yến
Thần trừng mắt, đứng dậy, cố kìm chế nói : "Cho nên mẹ trở về trước đi
—— cho con chút thời gian xử lý chuyện này, nghĩ xong con sẽ trả lời chắc
chắn ẹ."
Cổ họng Mạc Như Khanh cứng lại khiếp sợ không nói thành lời, đợi
đến khi anh sắp đi tới cửa thì mới đè được chua xót ở trong lòng xuống!.
"Chẳng lẽ con muốn đem chuyện này về thành phố C, làm Minh
Thăng biết nhà mình có một đôi nam nữ loạn Luân? ! !" Toàn thân bà phát
run, cố nén nước mắt nói với anh một câu.
Bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Mộ Yến Thần dừng ở cửa.
". . . . . . Nếu không được thành toàn thì cũng không biết được?" Hai
tay *** túi quần, anh khàn khàn nói một câu.
Anh quay lưng lại nên không thể nhìn thấy được ánh mắt của anh, chỉ
có thể theo âm thầm suy đoán tâm tình của anh, vô cùng tuyệt vọng.