phát tóm chặt con ma say xỉn về phía trước, ôm vào trong ngực mình..
Lan Khê đờ đẫn mê mang, sợ hãi ngửa đầu nhìn anh, chưa kịp nói xin
lỗi, đã thấy Mộ Yến Thần cau mày, bàn tay to lớn giữ cằm cô, mang theo
một cỗ tức giận, cúi đầu xuống .
Lan Khê sợ tới mức ngây người, theo bản năng đầu ngửa ra phía sau,
nhưng gáy lại bị một bàn tay khác giữ chặt, mạnh mẽ kéo trở lại!
Cô vội vàng nhắm mắt, khuôn mặt trắng bệch không còn một tia máu,
cố vùng vẫy thoát khỏi tay anh.
Gương mặt Mộ Yến Thần không chút biểu cảm, vẫn tự nhiên cúi
người, khẽ ngửi bên môi cô. Ngửi xong anh chậm rãi ngước mắt, lạnh lùng
hỏi: "Uống rượu?" ( úi mẹ ơi , có anh em nào như vậy không trời, gian tình
cứ gọi là bay tung tóe á)
Lan Khê run rẩy hàng mi, từ từ mở mắt, gương mặt tuấn tú vẫn gần sát
bên cạnh cô.
"Còn là Bạch Cửu nữa. Mộ Lan Khê, cô càng ngày càng giỏi." ( Bạch
Cửu: rượu đế, rượu trắng)
Thanh âm mỗi lúc mỗi trầm hơn, hàng vạn tia khí lạnh tỏa ra từ hơi
thở của anh, làm da đầu người ta tê dại. Lan Khê cắn môi, hai hàng chân
mày nhíu chặt, cơ hồ chạm vào nhau, tay cô nắm chặt cổ áo anh.
" Mộ Yến Thần. . . . . . Tôi mắc ói quá. . . . . ."
Giọng nói nói cô mềm nhũn, có chút nũng nịu, đánh sâu vào lòng anh.
Con ngươi Mộ Yến Thần lúc sáng lúc tối, môi mỏng lạnh lùng mím
lại, khoảng cách giữa hai người rất gần. Anh thậm chí có thể thấy được
từng cọng lông mi dài đang run rẩy của cô, còn có gương mặt không cần