Trong nháy mắt, ánh mắt anh càng nóng bỏng hơn.
Lan Khê lắc đầu, căn bản nói không ra lời.
Trên thực tế, cô cũng không biết mới vừa rồi một cỗ xung động nào
dẫn dắt cô chạy đến, phải giải thích thế nào đây.
Đổi cánh tay đang ôm chặt cô, ánh mắt Mộ Yến Thần sắc lạnh cúi
người mở cửa xe ra, không khí ấm áp trong xe tràn ra, Lan Khê lại không
rời anh nửa bước, trong tròng mắt lóe ra nước mắt trong suốt, lảo đảo, tay
ôm lấy hông của anh, ánh mắt Mộ Yến Thần buồn bã, ngoái đầu nhìn lại
thấy vẻ đáng thương và kì vọng dưới ánh mắt của cô, chợt hung mãnh hôn
lên môi của cô.
Ở trên môi mềm mại hôn trằn trọc mà kịch liệt.
Hơi thở gấp gáp nặng nề, kèm theo hơi thở tản ra trong không khí, bàn
tay Mộ Yến Thần nâng cô lên, ôm chặt lấy thân thể của cô cúi đầu chui vào
trong xe, tiếp tục dùng tư thế hôn ép cô thật sâu vào chỗ ngồi.
Cảm thấy chưa đủ, ánh mắt Mộ Yến Thần lạnh lùng, bàn tay hơi dùng
sức kềm chặt cằm của cô, Lan Khê bị buộc mở hàm răng ra, trong nháy mắt
môi lưỡi anh như lửa nóng chiếm thành đoạt đất đi vào, nâng gáy của cô
lên nặng nề mút. Hút vào lưỡi của cô.
Sự nhớ nhung và lo lắng bị đè nén trong lồng ngực trong nháy mắt
mãnh liệt tràn ra!
Lan Khê bị anh kích thích như vậy nên mê muội một lúc, khóe mắt
ướt át, hai cánh tay mềm mại quấn chặt cổ của anh để cho anh đòi hỏi sâu
hơn.
Cô nhớ anh, nhớ đến mức không biết phải làm gì.