HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 863

Mặt ướt nhẹp nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy

lại có vài vết máu.

Tai họa giống như sóng thần , dường như cũng đã qua.

"Thật ngại. . . . . ." Đây là câu nố đầu tiên từ lúc cô tỉnh lại đến giờ,

khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ánh mắt đầy đau thương, giọng khàn khàn mà
suy yếu, "Em làm dơ xe của anh rồi."

Cố Tử Nghiêu sửng sốt, ngay sau đó lập tức phục hồi tinh thần lại, cái

tay đang nắm cửa xe run nhè nhẹ, cười yếu ớt: "Không sao đâu. Vết thương
của em có đau không? Xuống đi, bác sĩ đã đến rồi, rất nhanh sẽ không sao."

Vết thương có đau hay không?

Lông mi dầy của cô đầy vết máu của cô run rẩy, Lan Khê không hề

cảm thấy gì, ánh mắt không hề có mục tiêu, chỉ cảm thấy trái tim vô cùng
đau đớn, đau đớn khi nhìn thấy bóng dáng ở bên ngoài cửa xe, muốn đem
tất cả đau thương nói cho anh nghe.

Trong mắt nổi đầy tơ máu, tuyệt vọng rơi lệ.

"Muốn tự làm mình mất mặt?" Một giọng nói lạnh nhạt lạnh như băng,

kèm theo tiếng bước chân chậm rãi, ở bên ngoài vang lên.

Lan Khê ngẩn ra.

Cố Tử Nghiêu khẽ khiếp sợ, không thể tin được ngoái đầu lại nói:

"Mộ thiếu, cô ấy bị thương, rất nặng."

Ánh mắt Mộ Yến Thần lành lạnh, nhàn nhạt quét qua cửa sổ xe, môi

mỏng lạnh lùng mím lại, một hồi lâu sau mới nhẹ giọng mở miệng: "Tử
Nghiêu. Bế cô ấy vào đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.