trên cửa cố nghe động tĩnh bên trong ——
"Cha cũng thấy rồi?" Mộ Yến Thần ngồi trên ghế cạnh giường, lạnh
lùng ngước mắt lên, nhàn nhạt mà nói ra.
Ánh mắt Mộ Minh Thăng đầy khắc nghiệt và nghiêm nghị, mặt bắt
đầu đỏ lên, nhịp tim cũng bắt đầu nhảy lên biểu hiện tâm tình ông lúc này
rất kích động.
"Lan Khê rất lo lắng cho cha, vẫn luôn rất lo lắng, cho nên cha không
cần phải lo lắng về những thứ mà cha đã nhìn thấy, là do cô ấy không hiểu
chuyện." Anh trầm tĩnh nói ra câu thứ hai.
Sắc mặt của Mộ Minh Thăng tái xanh đầy căng thẳng, gắt gao nhìn
chằm chằm vào anh!
Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh, ánh mắt sắc lạnh của Mộ Yến
Thần từ từ bình tĩnh lại, nhẹ giọng nhấn rõ từng chữ, từng chữ rõ ràng:
"Đây là lần đầu tiên con nói việc này, cũng chỉ nói một lần này thôi. Con
thích em ấy, từ ngày con bước vào Mộ gia liền bắt đầu thích, em ấy vẫn
luôn cự tuyệt, chỉ là con không muốn buông tha —— Ngày mà cha nhìn
thấy những việc đó, là do con không kìm hãm được, xâm phạm em ấy."
Ngón tay thon dài nâng lên, xoa xoa mi tâm, anh lạnh lùng ngước mắt
lên, tiếp tục đưa mắt nhìn người trên giường bệnh, lạnh lùng nói: "Chuyện
này là lỗi của con, không liên quan gì tới em ấy, con cũng có thể bảo đảm
với cha sau này những chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa, cho nên không
cần nổi giận với em ấy, càng đừng làm thân thể mình bệnh nặng hơn. . . . . .
Nếu như cha cảm thấy chưa hết giận, tùy cha làm sao thì làm, nhằm vào
con là được."
Ngoài cửa, Mạc Như Khanh nhất thời trợn to hai mắt, cảm thấy quả
thật không thể tưởng tượng nổi.