—— Nó tại sao có thể nói như vậy. . . . . . Nó tại sao có thể nói như
vậy!
Không đợi bà kịp phản ứng, bên trong liền truyền đến "Ầm! !"
"Xoảng! !" mấy tiếng nổ vang lên, mấy mạch máu trên trán Mạc Như
Khanh cũng đập thình thịch , sắc mặt bà trắng bệch, luống cuống tay chân
mở cửa xông vào! !
Phòng bệnh to như vậy, khắp nơi trên mặt đất đều là mảnh vụn của
bình hoa.
Mộ Minh Thăng phát hỏa, một chữ cũng không nói, chỉ nhặt giỏ trái
cây cùng bình hoa ở trên đầu giường phan về phía thằng con trai dám làn
những "Hành vi cầm thú " với em gái của mình! !
Bình hoa rớt bể, mảnh vụn văng đầy đất, mà ông không nhìn thấy bên
trong mâm đựng trái cây còn có một con dao gọt trái cây, thân đao cũng
hướng Mộ Yến Thần đập tới, lưỡi đao xượt qua gò má anh tuấn của anh, sát
qua mu bàn tay, sau đó một tiếng "Ầm" nữa vang lên ở góc tường.
Mạc Như Khanh hít sâu một hơi che miệng lại, không thể tưởng tượng
nổi nhìn tất cả mọi việc ở trước mắt , còn trên mặt và trên tay Mộ Yến Thần
đều bị dao xẹt qua để lại vết máu, nhất là mu bàn tay,vết thương toát ra
máu, nhỏ giọt trên mặt đất.
"Anh làm cái gì vậy. . . . . . Minh Thăng, anh làm cái gì vậy? ! Yến
Thần là con trai ruột của anh đó! !" Mạc Như Khanh rưng rưng thét lên một
câu.
Mộ Minh Thăng cũng thở gấp trợn to hai mắt, cũng giống như là bị
tình cảnh trước mắt hù sợ, ông quên mất dao vẫn còn ở bên trong mâm
đựng trái cây.