". . . . . . thả ra để em đi đâu?" Vẻ lạnh lùng trong đôi mắt anh từ từ
hòa tan thành dịu dàng, mang theo thương yêu khát vọng nhẹ nhàng cúi đầu
chống đỡ trán của cô.
Tư thế kia, giống như là người yêu thân mật ở chung một chỗ dựa vào
nhau để sưởi ấm.
Cánh tay Lan Khê run rẩy, sóng mắt rung động dữ dội, trong lồng
ngực hiện lên đau nhức, chua chát đến vô cùng! ! Khoảng cách gần như vậy
để cô có thể nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ mị hoặc bức người của anh, trong
đầu cũng lặp đi lặp lại việc anh tự tay bức cô đến bước đường cùng đầy
chân thực! Cô không nói lời nào, chỉ liều mạng bắt đầu giãy giụa dữ dội!
Ánh mắt ấm áp của Mộ Yến Thần trong nháy mắt lại trở nên lạnh
lùng, giữ chặt gáy của cô rồi ấn cô vào trong ngực!
Giống như một vở kịch câm quyết liệt, Lan Khê nghe thấy tiếng Kỷ
Diêu đập cửa, chửi rủa ở xa xôi bên ngoài ngày càng yếu, bản thân thì liều
chết giãy dụa cũng không thoát khỏi trói buộc của anh! Cô không kìm chế
được, trong vành mắt hiện lên hơi nước ẩm ướt, cùng với tiếng nghẹn ngào
lên tiếng chửi rủa: "Mộ Yến Thần anh đừng có quá đáng! ! !"
Rốt cuộc, động tác của Mộ Yến Thần dừng lại một chút, ánh mắt sắc
lạnh nâng lên nhìn cô chằm chằm.
"Anh đừng có quên là anh hại tôi biến thành như vậy. . . . . . Là anh hại
tôi nên đến cuối cùng một chút xíu hi vọng cũng không có! Thông báo của
tôi vẫn chưa được phát ra, bây giờ tôi phải tranh thủ tìm đường sống! ! Tôi
không thể ở đây khoanh tay chờ chết! ! ! Anh buông tôi ra. . . . . ."
Đột nhiên, bàn tay to mò lên gáy của cô, Mộ Yến Thần giữ chặt cô,
lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt của cô xuất hiện nước mắt, khàn khàn
nói: "Em cảm thấy em tranh thủ thì sẽ có tác dụng à?"