HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 986

Mộ Yến Thần không nhận ly rượu, chỉ là giơ tay lên xem thời gian,

nói thật nhỏ: "Mấy em ấy còn chưa kết thúc à?'"

Nhiếp Minh Hiên hơi say, gật gật đầu: "Sắp rồi."

Mộ Yến Thần ngước mắt liếc nhìn cậu ta, ánh mắt thâm thúy hơi ngẩn

ngơ: “ Họ ăn mừng, thì cậu uống làm cái gì vậy?”

Nhiếp Minh Hiên càng lúc càng say hơn, giơ giơ ngón tay cái lên với

anh rồi nói: “Mình cảm thấy cậu rất trâu bò, cậu thật giỏi giang… Mộ Yến
Thần, rõ ràng cậu yêu như vậy nhưng vẫn có thể làm được như thế… Mình
thật sự hâm mộ cậu, có thể có một người trong lòng như vậy… Chao ôi,
cậu không uống à?”

“Mình còn lái xe.”

“A, mình quên là cậu đến để đón bọn họ…”

Nhiếp Minh Hiên vỗ vỗ vai của anh: “Cậu yên tâm, mấy chuyện kia

mà cậu làm, mình bảo đảm sẽ không nói ra…”

thật sự là cậu ấy say quá rồi

Mộ Yến Thần yên lặng nhìn lướt qua người ngã trên người mình, nhấc

cánh tay của cậu ta lên, kéo một nhân viên phục vụ ở bên cạnh đến rồi dặn
dò, bảo người phục vụ mở cửa gian phòng tầng trên cùng cho cậu ấy qua
đêm, rồi xoay người đi về.

Nửa đêm, Lan Khê và Kỷ Diêu ôm lấy nhau đi ra ngoài, trong mơ mơ

màng màng bị một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy, Kỷ Diêu bất tỉnh nhân sự nằm
trên ghế sau, Lan Khê ngồi bên cạnh ghế lái, trong nháy mắt đột nhiên cảm
thấy uất ức, ôm một cánh tay rồi bắt đầu khóc lóc, vừa khóc vừa nói “Kỷ
Diêu, tại sao ngực của cậu lại có thể phẳng như vậy”, sau đó một cái ôm ấm
áp kéo cô vào lòng, để cô khóc đến khi ngủ thiếp đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.