HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 995

Cảm thấy cô đột nhiên chủ động đến gần, cả người Mộ Yến Thần kích

động run lên một cái, theo bản năng ôm chặt lấy hông của cô kéo cô vào
trong ngực. Đã lâu không được nhìn thấy cô, không được ôm cô như thế
này, nên khóe mắt của anh đau đau, đầy ấm áp, giọng nói khàn khàn của
anh chuyển thành nụ hôn, nhẹ nhàng lướt qua mỗi một tấc da tấc thịt cô,
ngậm lấy vành tai của cô.

Lan Khê run lên một cái, cơ thể đã lâu chưa có cảm giác này, cô nức

nở, nhưng không ngăn anh lại. Dường như càng lúc anh càng mút chặt hơn
trước.

Mộ Yến Thần không biết, mình làm như vậy, rốt cuộc có đúng hay

không.

Rõ ràng anh biết lúc này cô không được tỉnh táo, cô vì sợ hãi nên mới

có phản ứng như vậy, nhưng trong lòng và than thể của anh vẫn cứ cố chấp,
xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, cô vẫn ở trong ngực anh dựa dẫm, lệ
thuộc anh như trước.

Người con gái này chính là bảo bối của cuộc đời anh.

Trong bóng tối, Mộ Yến Thần nhắm mắt lại, hôn trong tuyệt vọng,

cười yếu ớt, khóe mắt lại càng ấm nóng hơn, câu nói vừa rồi của Trương
tẩu gần như làm anh kích động, bà nói "Hai người hãy nói chuyện với nhau
đi, nếu không sau này có muốn gặp cũng không được nữa."

Không thể gặp nhau.

Có phải Ông trời cũng cảm thấy những lời này là quá tàn nhẫn, cho

nên mới cho anh cơ hội phóng túng cuối cùng này?

Trong lòng chợt đau xót, cảm giác nong nóng tràn vào mắt, Mộ Yến

Thần cười yếu ớt dùng bàn tay to giữ chặt ót của cô, hôn nóng bỏng trượt
xuống cái cổ non nớt mảnh khảnh của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.