HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 994

Hô hấp của Lan Khê lại bắt đầu dồn dập, đầu ong ong, thần kinh của

cô căng ra như dây cung!

"Đèn. . . . . . Anh mở đen đi! Tôi muốn ánh sáng! !" Tiếng la của cô

còn kèm theo sự nghẹn ngào nức nở.

Ngay lúc này đây Mộ Yến Thần mới nhận ra chuyện này cực kỳ

nghiêm trọng, trong bóng tối, ánh mắt lạnh lùng của anh lóe ra tia sáng lấp
lánh, theo bản năng cản không cho cô chạy loạn lộn xộn, nói thật nhỏ: ". . .
. . . Em bị bệnh sợ bóng tối?"

Lan Khê bịt hai tai lại hét rầm lên, khắp người toàn mồ hôi lạnh!

Trương tẩu nghe được tiếng hét thì sợ tới mức lảo đảo từ dưới lầu chạy

lên: "Tiểu thư, tiểu thư! Cô đừng sợ, trong nhà có nến, nhưng lâu quá
không sử dụng nên dì quên mất để đâu rồi, dì đi tìm một chút, tìm thấy sẽ
đem lên cho con . . . . . ."

"Dì đi ra ngoài trước đi." Mộ Yến Thần trầm mặt ra lệnh, ôm cô càng

chặt hơn .

Đợi đến khi Trương tẩu đi ra ngoài thì Mộ Yến Thần mới cúi đầu nhẹ

nhàng áp vào tai cô, dùng sức gở hai tay của cô xuống, giữ chặt không cho
cô giãy dụa, dịu dàng nói: "Đừng sợ. . . . . . Lan Khê đừng sợ, nhắm mắt lại
sẽ không sao nữa, là anh. . . . . . Là anh đây. . . . . ."

Giọng nói ấm áp như thủy triều từ vọt tới, giống như một làn nước ấm

bao phủ lấy cô, âm thanh ngừng lại, thần kinh căng thẳng của Lan Khê dần
dần buông lỏng, run rẩy nhắm mắt lại, nước mắt ấm áp chảy xuống, chỉ hai
chữ của anh đã làm cho lòng cô không khỏi nghẹn ngào xúc động, chóp
mũi chua xót, hai cánh tay mền mại run rẩy của cô vươn ra, ôm lấy anh thật
chặt, khóc nức nở.

Anh nói là anh đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.