HẢO NỮ TRUNG HOA - Trang 135

đã biến mất đâu đó trên đất nước Trung Quốc này.

Một buổi tối, tôi nhận được cuộc gọi từ một thính giả xưng là nhân viên

một khách sạn ở cạnh Thái Hồ ở Vô Tích. Cô kể với tôi về một người
khách nữ kỳ quặc đang ở trong khách sạn. Người này không bao giờ rời
khỏi phòng và cũng không cho phép nhân viên dọn dẹp vào. Khách sạn biết
bà vẫn còn sống chỉ vì bà vẫn trả lời điện thoại. Cô gái có vẻ lo lắng, và hy
vọng tôi có thể giúp người khách kỳ lạ nọ.

Sau buổi phát thanh, tôi gọi cho khách sạn đó và đề nghị tổng đài nối

máy cho tôi với người phụ nữ ẩn dật. Bà trả lời điện thoại ngay, nhưng rõ
ràng không sẵn sàng nói chuyện. Bà hỏi tôi làm cách nào mà lại biết được
về bà. Khi tôi trả lời rằng nhiều người trong khách sạn đang lo lắng cho bà,
bà nhờ tôi chuyển lời cảm ơn tới họ. Tôi ngạc nhiên rằng bà ta lại nhờ một
người ở xa đến thế cảm ơn những người ở ngay cạnh mình. Theo kinh
nghiệm của tôi, kiểu lảng tránh giao tiếp cá nhân này báo hiệu sự mất niềm
tin vào cuộc đời. Bà nói bà chưa nghe chương trình của tôi bao giờ và cũng
không có ý định nghe. Cuộc nói chuyện đầu tiên của chúng tôi ngắn ngủi,
nhưng tôi kiên trì gọi cho bà sau chương trình mỗi tối, coi những cuộc gọi
như là chiếc dây cứu đắm. Sau vài cuộc nói chuyện, một tín hiệu chấp nhận
lọt vào giọng nói của bà, và thỉnh thoảng bà lại hỏi tôi về chính tôi chứ
không chỉ lạnh lùng trả lời những câu hỏi của tôi nữa.

Hai tuần sau, bà không trả lời điện thoại của tôi nữa. Hốt hoảng, tôi ngay

lập tức gọi cho nhân viên khách sạn nhờ họ gõ cửa phòng bà, và thở phào
nhẹ nhõm khi họ bảo tôi rằng bà vẫn trả lời từ bên trong. Trong vài ngày
tiếp theo bà không nhận cuộc gọi của tôi nữa, nhưng hàng ngày tôi vẫn biểu
lộ sự quan tâm như cũ.

Một dịp tình cờ, không lâu sau đó tôi được cử đi công tác ở Vô Tích.

Mặc dù chủ đề đưa tin của tôi là cuộc sống của công an giao thông ở Vô
Tích, tôi vẫn có thể tận dụng cơ hội để tới thăm người phụ nữ xa lánh cuộc
đời đó.

Tôi báo với giám đốc đài là sẽ lên đường đi Vô Tích ngay khi kết thúc

chương trình buổi tối. Ông ta lấy làm khó hiểu: “Cô điên rồi sao? Nếu đi
vội đi vàng lúc đêm khuya như thế cô sẽ không tới được Vô Tích trước lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.